Teen™Teen.Vn
Chào mừng bạn đến với Cộng Đồng Teen™️Teen.Vn
------------
Mời các bạn đăng nhập
Nếu chưa có tài khoản hãy Đăng Kí
Teen™Teen.Vn
Chào mừng bạn đến với Cộng Đồng Teen™️Teen.Vn
------------
Mời các bạn đăng nhập
Nếu chưa có tài khoản hãy Đăng Kí
Teen™Teen.Vn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Teen™Teen.Vn


 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 
CalendarCalendar
Latest topics
» Điểm lại 10 phim kinh dị “rùng rợn” nhất xứ Hàn
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby HuyLord Tue Aug 03, 2010 7:17 am

» Nội Quy Diễn Đàn-Cập nhật liên tục
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby HuyLord Mon Aug 02, 2010 8:28 pm

» "Gia đình là số 1" phần 2 hấp dẫn với dàn khách mời hàng khủng
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Jxi_Jxi Mon Aug 02, 2010 6:14 am

» “Cá rô, em yêu anh!” - cười thỏa thích khi Bình Minh, Tường Vy đụng độ
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Jxi_Jxi Mon Aug 02, 2010 6:08 am

» MobiStar @55 (@55) :: MOBISTAR
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Jxi_Jxi Sun Aug 01, 2010 10:43 pm

» NOKIA 5800 (5800)
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Jxi_Jxi Sun Aug 01, 2010 10:35 pm

» Hơn 60 nữ sinh khoe chân dài !!
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby HuyLord Sun Aug 01, 2010 8:09 pm

» Nokia 5800 XpressMusic
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Jxi_Jxi Sun Aug 01, 2010 5:52 pm

» Bổng Dưng Thấy Ghét
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Kenzy_kute Sun Aug 01, 2010 8:10 am

» ™†…………ѧø¢…………†™
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby HuyLord Sun Aug 01, 2010 7:47 am

» TÌNH YÊU LÀ GÌ NHỈ ?
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Kenzy_kute Sun Aug 01, 2010 7:31 am

» CON TRAI KHI YÊU ....
Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeby Kenzy_kute Sun Aug 01, 2010 7:24 am

Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu


Căn nhà ngài thẩm phánXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Copy link này gửi đến cho bạn bè nha!

Căn nhà ngài thẩm phán I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 9:14 pm
na_suti_no1
Nữ Hoàng X-Teen
Nữ Hoàng X-Teen
Tổng số bài gửi : 40
Join date : 23/07/2010

Căn nhà ngài thẩm phán Vide

Bài gửiTiêu đề: Căn nhà ngài thẩm phán

Ðó là vào tháng Tư khi John Moore đang học để chuẩn bị cho một kì thi quan trọng. Khi ngày thi gần kề, cậu quyết định đến một nơi nào đó và tự học một mình. Cậu không thích sự náo nhiệt ở bãi biển, hay những cảnh đẹp ở miền quê. Cậu muốn tìm một thành phố nhỏ yên tĩnh bình thường và học mà không bị quấy rầy. Cậu chuẩn bị hành trang với quần áo và sách vở. Sau đó cậu tìm kiếm trên bảng thời gian biểu ở trạm xe lửa một thành phố mà mình chưa hề biết. Cậu tìm thấy một nơi, và rồi mua vé đi đến đấy. Cậu không nói với ai mình đi đâu. Tất cả chỉ vì cậu không muốn bị quấy nhiễu.

Ðấy là nguyên do đưa Moore đến Benchurch. Nó là một phố thương mại, và một tuần một lần nó lại nhộn nhịp trong vài tiếng. Những lúc còn lại thì hoàn toàn yên tĩnh, một nơi gần như thiếp ngủ. Moore nghỉ đêm đầu tiên ở khách sạn duy nhất trong thành phố. Bà chủ rất tốt bụng, nhưng khách sạn thì không thực sự đủ yên lặng với cậu ta. Ngày thứ hai cậu bắt đầu tìm thuê một căn nhà.

Chỉ có duy nhất một chỗ khiến cậu hài lòng. Nó tĩnh mịch hơn nhiều - nó đã bị bỏ hoang và rất vắng vẻ. Nó là một ngôi nhà cổ, to lớn kiến trúc theo kiểu thế kỉ XVII. Nó có những cửa sổ nhỏ giống như nhà tù, và bức tường gạch cao bao quanh. Không thể tưởng tượng ra được chỗ nào buồn tẻ hơn nơi này. Nhưng nó lại hoàn toàn làm vừa lòng Moore. Cậu đến gặp ngài luật sư trong vùng, người chịu trách nhiệm về ngôi nhà.

Ông Carnford, ngài luật sư, rất sẵn lòng cho cậu thuê ngôi nhà.

"Tôi sẵn sàng cho cậu sử dụng nó miễn phí," ông nói, "chỉ để có người sống trong đó sau bao nhiêu năm nay. Nó bị bỏ trống quá lâu đến nỗi người ta đã thuê dệt nhiều câu chuyện ngớ ngẩn về nó. Cậu có thể chứng minh những câu chuyện đó không có thực."

Moore không nghĩ sẽ cần thiết để hỏi ngài luật sư thêm về những chi tiết về những "câu chuyện ngớ ngẩn". Cậu đồng ý thuê, và ông Carnfold gửi đến cậu một người giúp việc già để phục vụ cậu. Cậu ra khỏi văn phòng luật sư với chìa khóa nhà trong túi. Sau đó cậu đến chỗ bà Wood, bà chủ khách sạn.

"Tôi sẽ thuê một căn nhà trong vài tuần," cậu nói. "Xin bà hãy chỉ giúp tôi công việc mua sắm. Bà nghĩ tôi sẽ cần những gì ?"

"Cậu sẽ ở đâu ?" bà chủ hỏi. Moore trả lời bà.

Bà nắm tay lại trong sợ hãi. "Không phải căn nhà của ông Thẩm phán chứ !" bà nói, và mặt bà biến sắc trong khi nói.

Cậu nhờ bà kể thêm nhiều điều về ngôi nhà. "Tại sao nó lại được gọi là căn nhà của ngài Thẩm phán ?" cậu hỏi, "và sao không ai chịu sống trong đó ?"


"Ðược thôi, cậu ạ," bà ta nói, "cách đây rất lâu - tôi cũng không biết là bao lâu - có một ngài thẩm phán sống ở đó. Ông ấy là một vị thẩm phán khó tính và độc ác, một vị thẩm phán đáng bị nguyền rủa. Ông không bao giờ ban ơn cho ai. Nhưng còn về chính căn nhà thì tôi không thể nói được. Tôi thường hỏi, nhưng không ai kể cho tôi nghe về nó." Bà thấy khó để có thể giải thích. Cảm giác của hầu hết những người trong thành phố là có cái gì đó kì lạ trong căn nhà của ngài thẩm phán. "Còn về riêng tôi," bà nói, "tôi sẽ không ở đấy một mình cho dù để nhận hết số tiền trong ngân hàng."

Sau đó bà chợt lộ vẻ hối hận. "Tôi thật sự xin lỗi đã làm cậu lo lắng. Nhưng nếu cậu là con trai tôi thì tôi sẽ không để cậu ở lại đó một mình dù chỉ một đêm. Tôi sẽ tự đi đến đó và tháo cái chuông bào động lớn trên mái nhà."

Moore biết ơn trước lòng tốt và sự lo lắng của bà ta. "Bà thật tốt làm sao khi mãi lo lắng cho tôi, thưa bà Wood !" cậu nói. "Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Tôi sẽ học ôn cho một kì thi quan trọng nên cũng sẽ không có thì giờ để sợ hãi vì những điều bí ẩn."

Bà chủ vui lòng nhận lời mua sắm dùm cậu. Sau đó Moore đến gặp người giúp việc già mà ông Carnford đã giới thiệu. Bà ấy là bà Dempster, và dường như bà rất sẵn lòng và hồ hỡi khi phục vụ ông chủ mới.

Hai giờ sau khi cậu quay lại căn nhà của ông thẩm phán thì gặp bà Wood đang đợi bên ngoài. Có nhiều người đi theo bà - vài người đàn ông và mấy cậu bé khuân những kiện hàng, và người khác khiêng một cái giường.

"Nhưng trong nhà có nhiều giường rồi mà !" Moore ngạc nhiên nói.

"Nhưng cũng không ai ngủ trên chúng trong hơn năm mươi năm nay ! Không, cậu à, tôi sẽ không để cậu gặp nguy hiểm trên một chiếc giường cũ kĩ, ẩm ướt."

Bà chủ thật sự tò mò muốn xem bên trong căn nhà. Cùng lúc đó bà lại rất sợ. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm bà giữ chặt tay Moore. Cùng nhau họ tham quan khắp ngôi nhà. Sau cuộc thăm dò, Moore quyết định ở trong phòng ăn. Nó đủ lớn để vừa làm việc vừa ngủ. Bà Wood và bà Dempster bắt đầu dọn dẹp các thứ. Không lâu thì những gói hàng được mở ra. Moore thấy bà Wood đã mua nhiều món cần thiết. Trước khi đi, bà quay lại Moore và nói, "Tôi hi vọng cậu sẽ không sao. Nhưng tôi phải nói là tôi không thể ngủ ở đây, với tất cả những con ma này !"

Khi bà ấy đi khỏi, bà Dempster cười. "Những con ma à !" bà nói. "Ma à ! Không có con ma nào cả ! Chỉ có lũ chuột và côn trùng và những cánh cửa cần bôi dầu. Chỉ có những cánh cửa sổ đóng mở trong gió... Cậu hãy nhìn vào bức tường bằng gỗ sồi của căn phòng này. Chúng đã cũ - đã trải qua hàng trăm năm ! Cậu không nghĩ là có chuột và côn trùng bên trong gỗ à ? Cậu sẽ thấy rất nhiều chuột ở đây nhưng không hề có con ma nào cả - Tôi dám chắc như thế. Nào bây giờ cậu hãy đi dạo một vòng cho thoải mái. Và khi cậu trở về thì tôi đã dọn dẹp xong căn phòng này cho cậu."

Bà ta giữ lời. Khi Moore trở về cậu thấy căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Một ngọn lửa đang cháy trong cái lò sưởi kiểu cổ. Bà ta đã thắp đèn sáng và dọn bữa tối sẵn sàng trên bàn.

"Tạm biệt cậu," bà nói. "Bây giờ tôi phải đi về để chuẩn bị bữa tối cho chồng tôi. Gặp cậu sáng mai."

"Thật tuyệt vời !" Moore nói thầm khi thưởng thức món ăn hấp dẫn của bà Dempster. Khi cậu ăn xong, thì cậu để chén dĩa về một phía bàn. Cậu thêm củi vào lò sưởi và bắt đầu học.

Moore miệt mài học cho đến khoảng 23 giờ. Rồi cậu thêm củi vào lò. Cậu cũng pha một bình trà. Cậu cảm thấy rất thích thú. Ngọn lửa cháy sáng. ánh lửa nhảy múa trên những bức tường bằng gỗ cổ và tạo nên những hình thù quái dị xung quanh căn phòng. Trà thật tuyệt vời và không ai phá rối. Sau đó, lần đầu tiên cậu chú ý đến lũ chuột đang làm ồn như thế nào.

"Có phải chúng đã làm ra tất cả những tiếng ồn trong khi mình đang học không ?" cậu nghĩ. "Không, mình không nghĩ là chúng. Có lẽ vì chúng sợ mình khi mới gặp lần đầu. Bây giờ thì chúng mạnh dạn hơn, và chúng chạy lại lung tung như bình thường."

Chúng thật bận rộn làm sao ! Và chúng cũng ồn không tưởng được ! Chúng nhảy lên nhảy xuống, bên trong những bức tường gỗ, trên trần nhà và dưới sàn nhà. Moore nhớ lời của bà Dempster: "Cậu sẽ gặp nhiều chuột nhưng cậu sẽ không thấy bất kì con ma nào cả." "Hm," cậu mỉm cười nói, "dù sao thì bà ta cũng nói đúng về lũ chuột !"

Cậu mở đèn lên và nhìn quanh phòng. "Thật lạ," cậu nói một mình. "Tại sao không ai muốn sống trong ngôi nhà cổ tuyệt đẹp này chứ ?" Những bức tường gỗ thật đẹp. Có vài bức tranh trên tường nhưng chúng phủ đầy bụi và cậu không nhìn chúng rõ lắm. Ðây đó cậu thấy những cái lỗ nhỏ trên tường. Một con chuột tò mò đang nhìn cậu chăm chú. Và rồi nó chạy đi trong tiếng sột soạt, chút chít.

Tuy nhiên vật thu hút cậu nhất là sợi dây của cái chuông to lớn trên mái nhà. Sợi dây thòng xuống một góc phòng bên phải lò sưởi. Cậu tìm thấy một cái ghế gỗ lớn và căng sợi dây bên cạnh lò sưởi. Cậu ngồi đấy và uống hết tách trà cuối cùng. Tiếp theo cậu thêm nhiều gỗ hơn vào lò và ngồi tại bàn học tiếp. Trong một lát lũ chuột quấy rầy cậu bằng những tiếng sột soạt và chút chít. Nhưng cậu quen dần với tiếng ồn và dần dần quên đi mọi thứ ngoại trừ việc học.

Bất ngờ cậu nhìn lên. Cái gì đó đã khiến cậu chú ý nhưng cậu không biết nó là gì. Cậu đứng dậy và lắng nghe. Căn phòng yên lặng. Chính là nó ! Tiếng động của lũ chuột đã dừng lại. "Ðó chính là điều phá rối mình !" Moore cười nói. Cậu nhìn quanh phòng - và thấy một con chuột hung tợn. Nó đang ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi, và nó đang trừng mắt nhìn cậu với ánh mắt căm ghét đỏ ngầu. Moore cầm lên một cuốn sách và vờ chọi nó. Nhưng con chuột vẫn không di chuyển. Nó hung hãn nhe hàm răng trắng và ánh mắt dữ tợn sáng lên độc ác trong ánh đèn.

"Sao, mày..." Moore thét lên. Cậu cầm một khúc củi từ lò sưởi và nhảy lên. Tuy nhiên nó đã nhảy xuống sàn với tiếng kêu trước khi cậu kịp đập trúng nó. Nó trèo lên sợi dây chuông và biến mất trong bóng tối. Thật lạ lùng, tiếng sột soạt chút chít của lũ chuột trong tường lại bắt đầu.

Vào lúc đó Moore cũng không muốn học nữa. Bên ngoài lũ chim đang hót: chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng. Cậu trèo lên giường và ngủ ngay lập tức.


Cậu ngủ say đến nỗi không hay bà Dempster đã đến. Bà dọn dẹp phòng và làm điểm tâm. Sau đó bà đánh thức cậu với một tách trà.

Sau bữa điểm tâm cậu lấy một quyển sách để vào túi và đi tản bộ. Trên đường đi cậu mua vài cái sandwich. ("Vậy thì lát nữa mình không phải ngừng lại để ăn trưa," cậu nói với mình). Cậu tìm thấy một công viên nhỏ xinh đẹp và yên lặng và ở đó học suốt ngày. Trên đường về nhà cậu ghé khách sạn để cám ơn bà Wood. Bà nhìn cậu dò xét.

"Cậu bé, cậu không nên học quá sức đấy. Sáng nay trông cậu xanh xao quá. Học quá nhiều sẽ không tốt cho bất kì ai. Nhưng hãy nói tôi nghe cậu có ngủ ngon giấc không ? Bà Dempster nói với tôi cậu vẫn còn ngủ khi bà ta đến."

"ồ, tôi không sao," Moore cười nói. "Lũ ma vẫn chưa quấy rầy tôi. Nhưng tối qua lũ chuột lại có một bữa tiệc ! Có một con chuột già với đôi mắt đỏ. Nó ngồi trên cái ghế bên cạnh lò sưởi. Nó không chạy đến khi tôi cầm một thanh củi lên. Sau đó nó chạy lên dây chuông. Tôi không thấy nó chạy đi đâu. Trời tối quá."

"Lạy Chúa !" bà Wood la lên, "một con chuột ngồi bên lò sưởi ! Hãy cẩn thận, cậu ạ."

"ý bà sao ?" Moore ngạc nhiên hỏi.

"Một con chuột hung tợn ! Có thể là một con quỹ." Moore cười.

"Xin hãy thứ lỗi cho tôi, thưa bà Wood," cậu nói. "Tôi không thể không bật cười trước ý nghĩ cho là Con quỹ ngồi bên cạnh lò sưởi của tôi..." Và cậu lại cười. Sau đó cậu về nhà để dùng bữa tối.

Tối đó tiếng ồn của lũ chuột đến sớm. Sau bữa tối cậu ngồi bên cạnh bếp lửa và uống trà. Rồi sau đó cậu đến bàn để bắt đầu học.

Lũ chuột quấy rầy cậu nhiều hơn tối qua. Chúng chạy sột soạt khắp nơi, và chăm chú nhìn cậu từ những lỗ nhỏ trên tường. Mắt chúng trông như những ánh đèn nhỏ bên bếp lửa. Nhưng Moore quen dần với chúng. Chúng có vẻ thích đùa nghịch hơn là gây hại. Thỉnh thoảng những con chuột dũng cảm nhất chạy lên sàn hay qua lại trên đỉnh những bức tranh. Có lúc Moore chọi sách báo vào chúng khi chúng quấy rầy cậu. Ngay lập tức chúng chạy về những cái lỗ của mình. Và thế là buổi tối diễn ra khá lặng lẽ.

Moore miệt mài học trong nhiều giờ.

Và bất ngờ cậu cảm thấy lạ bởi sự im lặng bất chợt. Không có tiếng chuột chạy hay tiếng chút chít, sột soạt. Căn phòng rộng lớn im lặng như một ngôi mộ. Moore nhớ lại tối qua. Cậu nhìn về phía cái ghế bên bếp lửa và rất bất ngờ. ở đấy, trên cái ghế gỗ cao lớn, con chuột hung tợn ấy đang ngồi. Nó đang nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù.

Không nghĩ ngợi, Moore cầm cuốn sách gần nhất lên và quăng đi. Không chính xác, và con chuột không chạy. Vì thế Moore lại cầm thanh củi lên. Con chuột lại chạy lên sợi dây chuông. Và ngay lập tức những con chuột khác lại bắt đầu ồn ào. Moore không thể thấy con chuột đã chạy đi đâu. ánh đèn không thể chói sáng đến trần nhà, và bếp lửa lại cháy sáng thấp bên dưới.

Moore nhìn đồng hồ. Ðã gần nửa đêm. Cậu thêm củi vào bếp và pha một bình trà. Sau đó cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn bên lò sưởi và thưởng thức trà.

"Mình thắc mắc con chuột già đã chạy đi đâư," cậu nghĩ. "Sáng mai mình phải mua một cái bẫy chuột." Cậu bật thêm một cái đèn nữa. Cậu đặt nó ở chỗ để có thể chiếu sáng phần bên phải bức tường bên cạnh lò sưởi. Cậu chuẩn bị nhiều sách để chọi con vật đó. Cuối cùng cậu nâng sợi dây chuông lên. Cậi đặt nó lên bàn và sửa lại đoạn dây cuối dưới ánh đèn.

Khi cậu cầm sợi dây, Moore cảm thấy nó thật mềm dẻo. "Người ta có thể treo cổ một người bằng sợi dây này," cậu nghĩ. Sau đó cậu nhìn lại và thích thú với sự chuẩn bị của mình.

"Ðây này, ông bạn," cậu nói lớn, "Tao nghĩ lần này tao sẽ biết được bí mật của mày."
Cậu lại bắt đầu học tiếp, và không bao lâu thì quên lãng mọi chuyện. Nhưng lại một lần nữa cậu thấy lạ bởi sự im lặng đột ngột. Rồi sợi dây chuông hơi di chuyển, và cái đèn trên đâu dây cũng di chuyển theo. Moore chắc là những quyển sách của mình đã sẵn sàng để chọi. Sau đó cậu nhìn dọc theo sợi dây. Khi cậu quan sát thì con chuột lớn rơi từ sợi dây xuống cái ghế gỗ cổ. Nó ngồi đấy và trừng mắt nhìn cậu một cách giận dữ. Cậu cầm một quyển sách lên và nhắm vào con chuột. Con vật thông minh nhảy sang một bên. Moore chọi thêm một quyển khác, nhưng cũng không thành công. Tiếp đó, khi Moore đứng với quyển sách thứ ba trên tay, sẵn sàng để chọi, thì con chuột kêu chút chít và tỏ vẻ sợi sệt. Moore chọi quyển sách và trúng vào con chuột. Với một tiếng kêu chút chít đau đớn và sợ hãi, và một cái nhìn căm thù thật sự, nó chạy trở lại cái ghế và nhảy lên sợi dây chuông. Nó chạy lên sợi dây nhanh như chớp, trong khi cái đèn lung lay dưới cú nhảy liều lĩnh của nó. Moore quan sát con chuột thật tỉ mỉ. Bằng ánh sáng của cái đèn thứ hai, cậu thấy nó biến mất trong một cái lỗ trong một những bức tranh

Cậu cảm thấy khó ngủ, và cậu mơ những giấc mơ thật kì lạ. Sau đó, như thường lệ bà Dempster đánh thức cậu bằng một tách trà, và cậu thấy đỡ hơn. Nhưng lời đề nghị đầu tiên của cậu mới khiến bà ngạc nhiên. "Bà Dempster à, bà hãy phủi bụi hay lau chùi những bức tranh đó - đặc biệt là bức tranh thứ ba từ lò sưởi - trong khi tôi đi khỏi. Tôi muốn xem chúng là cái gì."

Một lần nữa Moore lại học suốt ngày thật vui vẻ trong công viên. Trên đường về cậu ghé thăm bà Wood ở khách sạn. Bà ta cũng đang tiếp khách trong phòng.

"Chào cậu," bà chủ nói, "đây là bác sĩ Thornhill."

Sau khi giới thiệu xong, ông bác sĩ hỏi Moore nhiều câu hỏi. "Mình chắc là ông bác sĩ giỏi này không phải được gọi đến đây vì một tai nạn gì đó." Moore nhủ thầm.

"Thưa bác sĩ, tôi sẵn sàng trả lời tất cả các câu hỏi của ngài, nếu ngài chỉ trả lời một câu của tôi."

Ông bác sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng đồng ý ngay lập tức.

"Có phải bà Wood mời ngài đến đây để khuyên tôi không ?" Moore hỏi. Ông bác sĩ ngạc nhiên. Mặt bà Wood đỏ bừng và nhìn sang nơi khác. Nhưng ông bác sĩ là một người tốt bụng và thân mật và ông trả lời ngay tức khắc, "Ðúng là bà ta, nhưng bà không muốn cho cậu biết. Bà ta lo lắng cho cậu. Bà không thích cậu ở đấy một mình, bà nghĩ cậu học quá nhiều và uống nhiều trà đậm. Bà nhờ tôi khuyên cậu vài lời. Cậu thấy đấy, tôi cũng từng là sinh viên, vì thế tôi biết mình sẽ nên nói gì."

Moore mỉm cười và bắt tay với bác sĩ Thornhill. "Tôi thật biết ơn lòng tốt của ngài - và cả bà nữa, bà Wood. Tôi hứa sẽ không dùng trà đậm nữa và sẽ đi ngủ lúc một giờ. Mọi người hài lòng chứ ?"

"Tốt lắm," bác sĩ Thornhill nói. "Bây giờ hãy kể cho chúng tôi nghe về căn nhà cổ đó."

Moore kể lại hết các sự việc đêm qua. Khi cậu kể cậu đã chọi cuốn kinh thánh như thế nào thì bà Wood la lên. Khi Moore kể xong câu chuyện thì bác sĩ THornhill trông rất trầm tư.

"Con chuột luôn chạy lên sợi dây chuông phải không ?" ông hỏi.

"Luôn như thế,"

"Tôi nghĩ cậu nên biết cái dây đó là gì." bác sĩ nói.

"Tôi không nghĩ thế," Moore nói.

"Nó là một sợi dây treo cổ," bác sĩ nói. "Sau khi kết tội chết ai đó thì con người không may ấy sẽ bị treo cổ bằng sợi dây đó." Bà Wood thét lên tiếng nữa. Bác sĩ rót cho bà một cốc nước. Khi ông quay lại, ông nhìn Moore chăm chú. "Hãy nghe này, anh bạn trẻ," ông nói. "Nếu có gì xảy ra cho cậu tối nay thì đừng chần chừ gì mà không đánh chuông báo động. Tôi cũng sẽ làm việc hơi khuya tối nay, tôi sẽ chú ý lắng nghe. Ðừng quên đấy !"

Moore cười. "Tôi chắc là mình sẽ không dùng đến nó !" cậu nói, rồi về nhà dùng bữa tối.

"Tôi không tin câu chuyện của anh bạn trẻ này," bác sĩ Thornhill nói sau khi Moore đã đi. "Có lẽ cậu ta đã tưởng tượng ra tất cả. Nhưng dù sao thì tối nay tôi cũng cố lắng nghe tiếng chuông. Có lẽ chúng ta sẽ đến kịp lúc để cứu cậu ấy."
(Còn tiếp....)







Theo bạn, chủ đề này được mấy sao:
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Căn nhà ngài thẩm phán

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Teen™Teen.Vn :: [T]ruyện [T]ranh {D}ặc [S]ắc :: Truyện Ma-
Thế Giới Tuổi Teen 9xpro wWw.9xpro.hot4um.com
Design By
HuyLord
Múi giờ GMT. Hiện tại là 11:11 PM
http://wWw.9xpro.hot4um.comFree forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất