| TP Đà Lạt, Lâm Đồng, có cả một hệ thống biệt thự cổ nằm ở những vị trí đắc địa nhưng đến nay vẫn bỏ hoang. Rất nhiều câu chuyện ly kỳ xung quanh những ngôi biệt thự này.
Biệt thự ma ở Đà Lạt.
Qua những đồi thông trải dài ngút ngát trên con đường chạy từ đèo Prenn tới hồ Tuyền Lâm, tịnh không một bóng nhà dân, nhưng tôi bỗng thấy ngôi biệt thự cổ, nằm dưới những rặng thông già, phát ra thứ ánh sáng là lạ trong bóng chiều chạng vạng.
Người bạn đồng hành thốt lên: “Biệt thự ma đấy!”. Xe ôtô dừng bánh, tôi bước vào biệt thự ma, sợ hãi xen lẫn hiếu kỳ…
Chuyện về những oan hồn
Trời sập tối nhanh không ngờ, bóng đêm xung quanh như đặc quánh lại, chỉ còn sắc trắng nhợt nhạt do chiếc bóng nê-ông phát ra. Ngôi biệt thự hoang tàn nhưng vẫn còn nguyên gara ôtô, cửa cuốn đóng chặt đầy vẻ bí ẩn.
Biệt thự ma.
Cầu thang lên tầng hai biệt thự phủ đầy rêu phong, cỏ dại. Tôi sững lại khi thấy bóng một người đàn ông đứng sau cầu thang, gương mặt phủ đầy bóng tối. Ma chăng?
“Chú từ đâu đến? Vào đây làm gì?”. Có vẻ như lý do vào “xem ma” của tôi không có gì lạ với ông già này. Ông khuẩy tay: “Muốn nghe chuyện ma thì vô đây. Tôi là Nguyễn Văn Mạnh, quê ở Nông Cống, Thanh Hóa, bộ đội về hưu. Hai vợ chồng tôi được thuê trông coi biệt thự này”.
Dẫn tôi tới khoảng sân rộng trước cầu thang, ông Mạnh bắt đầu kể về lai lịch ngôi biệt thự bằng giọng điệu như hướng dẫn viên du lịch: “Biệt thự này tên là Thiên Vân Sơn 1, được người Pháp xây từ năm 1914, đến nay đã gần một thế kỷ.
Theo tôi biết, biệt thự đã qua 6 chủ, ngoài chủ người Pháp còn có ba chủ người Sài Gòn, một chủ Đà Lạt và đến giờ thì Cty Phát triển đô thị Vũng Tàu trúng thầu thuê tôi trông coi”.
Giọng ông Mạnh trở nên thì thào: “Đã có bốn cô gái chết ở đây. Hai cô bị giết, hai cô tự tử.
Ngày ấy, có tên quan Ba người Pháp nổi tiếng tàn ác ở biệt thự này. Hằng đêm hắn kéo bạn bè và gái về nhậu nhẹt chơi bời thâu đêm. Một cô gái, đẹp được hắn mời đến.
Trong cơn say, hắn thô bạo cưỡng bức cô gái. Cô gái chạy, hắn rút súng dọa bắn. Cô gái nhảy xuống lầu, đập đầu vào viên đá, máu chảy loang lổ cả sân”.
Ông Mạnh chỉ về viên đá to nhọn hoắt ngay dưới chân tôi, “Chính viên đá này đây”. Bỗng dưng, tôi cảm giác viên đá màu vàng gồ lên giữa sân như có linh hồn.
“Một cô gái khác đang mang thai không biết thế nào mà tìm đến biệt thự Thiên Vân Sơn 1 gieo mình xuống giếng tự tử. Nhiều tài xế chạy xe tải qua đây có lúc gặp cô gái bận đồ trắng toát từ biệt thự đi ra, vẫy xe đi nhờ.
Am thờ cô gái nhảy xuống giếng tự tử ở biệt thự ma.
Đã có tài xế dừng lại đón, cô gái bước lên xe cười cười nói nói, vụt cái, biến mất. Tài xế hồn xiêu phách lạc. Cô gái này rất thiêng, được một đoàn khách du lịch lập am thờ”.
Trong bóng tối dày đặc, ông Mạnh chỉ ánh điện lập lòe từ chiếc am nhỏ dựng dưới gốc thông già. Bàn thờ đầy đủ vàng hương, có cả tiền của khách du lịch đến đây thắp hương cho cô gái… Bỗng dưng tôi cảm giác quanh mình được bao phủ bởi thứ không khí lạnh lẽo mờ ảo đầy chất liêu trai.
Tầng ba lạnh lẽo…
“Mời chú lên tầng tham quan”. Tôi líu ríu theo ông Mạnh lên tầng hai, cảm thấy phía khoảng tối trong những căn phòng kia có lực hút nào đó không thể cưỡng lại.
Chiếc đèn nê-ông cũng đủ cho tôi nhìn thấy căn phòng tầng một. Tất cả toát lên màu bê tông xám ngoét, lò sưởi đặt ở giữa vẫn còn bám đầy than khói.
Phía sau chiếc ri-đô ngăn cách với căn phòng lớn, một người đàn bà nằm bất động trên giường, đôi ống chân khẳng khiu, nhăn nheo thò ra. Tôi lạnh gáy.
Ông Mạnh nói: “Vợ tôi đấy”. Người đàn bà ấy vẫn nằm bất động, phía trước chiếc TV nhỏ đang phát ra thứ âm thanh lào xào.
Lên cầu thang tầng ba, cảm giác một luồng không khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tầng ba phủ đầy bóng tối, rộng hơn trăm mét vuông.
Giọng ông Mạnh dội vào bức tường đá: “Ở tầng ba này đã từng có cô gái dùng dải lụa thắt cổ tự tử đấy. Cô thắt cổ ở phòng thứ tư. Tôi vào phòng thứ tư, chỉ thấy tối đen như mực, mùi ẩm mốc bốc lên.
Tầng ba còn có nhiều phòng và các ngóc ngách, mà mỗi một góc khuất đều dễ khiến cho người ta cảm giác đang có oan hồn lẩn quất đâu đây.
Từ tầng ba, nhìn ra xung quanh, chỉ thấy những cây thông hình thù cổ quái, tiếng gió thổi giữa rừng nghe thê lương.
Đêm đông Đà Lạt giá buốt, ông Mạnh co ro trong bộ quân phục màu xanh, kể: “Trước tôi chưa ai ở lâu được ở biệt thự này. Ngay cả những người gan lì nhất cũng được dăm bữa rồi phải cuốn gói. Có người từng ở đây kể lại rằng, ban đêm đang nằm ngủ ở tầng 3, sáng tỉnh đậy thấy mình nằm ở dưới nền bê tông tầng một. Rồi đang ngủ, bỗng thấy giường chiếu dựng ngược lên…”.
Tôi hỏi: “Nghe nhiều chuyện ma kinh hãi về ngội biệt thự này mà sao vợ chồng bác vẫn dám nhận lời vào đây trông coi?”. Ông Mạnh bảo: “Tôi là người lính, vào sinh ra tử, đã từng nằm giữa những thi thể của đồng đội, còn sợ gì ma”.
“Vậy từ khi đến ở biệt thự này, bác có thấy hiện tượng khác thường nào không?”. Ông Mạnh lặng im một lúc rất lâu rồi buông ra hai từ: “Bí mật”.
Trưa hôm sau, tôi trở lại ngôi biệt thự cũ ấy. Ánh mặt trời chói chang đã xóa tan vẻ ma quái, bí hiểm, Thiên Vân Sơn 1 hiện ra trong sự hoang tàn nhưng vẫn còn đó nét đẹp kiến trúc mà người Pháp đã dày công thiết kế, xây dựng.
Ông Mạnh đang kể chuyện ma cho một số sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt. Ông Mạnh tua lại những gì đã nói đêm hôm qua, về viên đá có cô gái tự tử, về chiếc am thờ, về tiếng cười rợn người trong đêm…
Mấy cô sinh viên im phắc lắng nghe câu chuyện ma của ông Mạnh. Có rất nhiều khách du lịch đến đây chỉ để nhìn ngôi biệt thự ma, nghe chuyện ma.
Ông Mạnh nghiễm nhiên trở thành một hướng dẫn viên của tour du lịch có một không hai này. Khách cho tiền ông cũng không từ chối. | |