| Càng gần hết năm thì trời càng lạnh, cái lạnh se da khiến mọi người phải xuýt xoa mỗi khi ra đường. Ở Mỹ đã gần 20 năm mà gia đình Lan vẫn than như bọng mỗi dịp Đông về. Nhiều lúc ba má Lan vẫn tự an ủi, may mà ở Cali chứ nếu ở mấy tiểu bang khác thì còn rên tới đâụ Trời lạnh nhưng sinh hoạt của gia đình Lan lại rộn rịp ồn ào hơn, mọi người có cơ hội sum vầy . Năm nay hơi đặc biệt một tí, sẽ có gia đình chị Mai ở xa đến chơị Ba má Lan đã hô hào cả nhà từ mấy tháng trước, lo dọn dẹp và chưng bày sạch sẽ để đón tiếp khách quý. Ba má Lan rất hiếu khách, mà chị Mai lại là hàng xóm rất thân của gia đình từ hồi còn ở bên VN. Anh của chị Mai, thày Tường, còn là thày dạy kèm cũ của Lan hồi còn bé. Ba Lan khi nào có mặt đầy đủ các con thì thường hay lôi chuyện cũ ở VN ra kể, lần này sẽ có dịp cho ông cụ hàn huyên. Ba Lan có nhắc qua, chị Mai là con gái duy nhất trong nhà với bốn anh em traị Chị khéo ăn nói, vui tính nhưng số chị lại long đong. Nghe ba Lan nhắc đến chị Mai, má Lan lại chép miệng nói theo:
-Tội nghiệp con bé (chị Mai đã 40 tuổi rồi mà lúc nào má Lan cũng kêu là bé), số nó thật là khổ, lấy chồng rồi vẫn khổ, hồi xưa hình như có ông thày bói ở chợ Tân Định coi cho nó, nói nó sẽ bị chết yểu ...
Ba Lan gạt đi:
-Bà cứ hay tin bói toán vớ vẩn, các con chúng nó cười cho (!), yểu gì mà yểu, Mai nó còn sống sờ sờ ra đấy thôi!
Ngày chị Mai đến Cali, Lan được phân công không phải làm bếp, chỉ cần ra phi trường đón gia đình chị Mai . Chuyện này thì Lan chịu lắm, vì làm bếp là thế nào má Lan cũng cằn nhằn Lan vụng về, chỉ biết ăn chứ không biết làm.. Đợi ở phi trường dài cả cần cổ, Lan đói bụng quá mới đi mua bánh ăn tạm. Đang nhồm nhoàm nhai cái Big Mac bự tổ chảng, Lan nghe loáng thoáng báo có máy bay bị tai nạn, cô buông rơi cái bánh, chạy lại hỏi thăm. Thôi chết rồi, họ nói đúng là chuyến bay của anh em chị Maị Lan run run muốn té, cô dựa lưng vô tường hồi lâu mới tỉnh hồn, lát sau cô mới gọi về nhà:
-Ba ơi, chuyến bay của chị Mai ...
-Không sao đâu, ba biết rồi, Mai và anh em của nó sẽ đi xe lửa tới đây, tớI giờ chót Mai nó mới hủy chuyến bay, nó mới kêu cho ba, còn đang ở phi trường bên đó ...
Gia đình của chị Mai đã thoát chết một cách kỳ lạ, tin tức báo chí loan tin, chuyến bay từ Oklahoma qua Cali, những người trên chuyến bay đó không còn ai sống sót, lý do tai nạn vẫn còn đang trong vòng điều tra của cảnh sát. Bao nhiêu là câu hỏi được đặt ra bàn luận trong khi chờ đợi gặp mặt chị Mai, dù sao Lan vẫn cho đó là chuyện may mắn hy hữu cho chị Mai và gia đình …. đến khi Lan gặp chị, Lan mới hiểu tại sao, chị Mai đã tranh đấu thật khổ sở, chị phải chống cự với một thế giới vô hình, đó là sức mạnh của thần chết!
Lần đi đón gia đình chị Mai ở ga xe lửa, Lan ngại không dám đi một mình, cô rủ thêm nhỏ Hương, đứa bạn thân cũng có tính tò mò đi theọ Hương cùng tuổi Lan, ngoài tính háu ăn giống Lan, Hương còn hay hóng chuyện. Nghe Lan kể về tai nạn máy bay hụt mà nhỏ không nhịn được tính hiếu kỳ, nhỏ tán nhảm:
-Ai cũng có sốmạng hết hén, coi chỉ tay tao nè, lằn này nè, nếu dài là sống lâu, còn ngắn ... tao sợ quá Lan ơi, chắc tao hỏng có thọ mày ơi ....
Lan đập tay vô vai bạn:
-Mày nói cho tao nghe thì không sao, ba tao nghe là bị la đó, nếu mày muốn đi coi coi bói, bữa nào hai đứa mình đi, ờ, chị Mai có kinh nghiệm về chuyện này lắm, tin hay không tin là mày phải hỏi chị ấy mới biết.
Dù tin hay không, cả Lan và Hương khi gặp chị Mai đều thấy rõ, chị không còn sinh khí nữa . Khuôn mặt chị, toàn thân chị đều toát ra vẻ mệt mỏi, u ám. Đôi mắt chị Mai ngày xưa chắc đẹp lắm, dưới hàng mi cong là đôi mắt lớn, to đen và buồn não nùng. Mắt chị trũng sâu vì mất ngủ, hai bên đuôi mắt lại có vài nếp nhăn lờ mờ, vài tia máu đỏ kéo dài ở tròng mắt làm chị trông già đi nhiều . Chị mỉm cười nhìn Lan mà đôi mắt đen của chị lại như muốn khóc:
-Chỉ có mình chị tới thôi, anh Tường và các em không có đi với chị!
Lan không dám hỏi nhiều, cô phụ chị Mai kéo hành lý ra xe, chị Mai nói có lẽ chị sẽ ở Cali hết mùa đông này . Vì ở lâu, chị Mai ngỏ ý muốn mướn khách sạn, nghỉ ngơi xong xuôi mới ghé nhà Lan saụ Lan dẫy nẩy:
-Không được đâu, ba má em mắng em chết, dặn đi dặn lại là phải đón chị về nhà, ở nhà đã xếp đặt chỗ ở cho chị rồi, chị sẽ ngủ chung phòng với em.
Chị Mai nhíu mày nhìn ra ngoài trời tỏ vẻ lo lắng, vài tia chớp thỉnh thoảng loé lên báo hiệu một cơn giông lớn sắp đến:
-Chị không muốn liên lụy làm phiền hai bác, chuyện dài dòng lắm, chị sẽ kể cho mọi người nghe ....
Dù muốn dù không chị Mai cũng phải ở nhà Lan, ba má Lan nói con gái mà một thân một mình ở ngoài ông bà không yên tâm. Gia đình Lan ai cũng quý mến chị Mai, ngày lễ Noel sắp đến, mọi người đón chị như một người con trong gia đình đi xa mới về. Chị Mai tâm sự rất nhiều với Lan vì hai chị em ở chung phòng. Mỗi buổi tối, những lúc trời mưa, nằm trong chăn, nghe chị Mai kể chuyện đời chị mà Lan có cảm tưởng như nghe chuyện cổ tích, hay là đang đọc một cuốn sách đầy sự huyền bí và bí mật
........
Ba má chị Mai chỉ có mình chị là gái, chị có một người anh trai là anh Tường và ba đứa em kế cũng toàn là trai . Chị Mai được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy . Ba má chị xưa kia ở Lái Thiêu, nhà có mấy mẫu ruộng trồng trọt, thuở đó coi như là khá rồi, có của ăn của để. Hồi ông nội chị mất, ba chị đã nghe lời của một ông thày địa lý người Tàu, chôn cất ông nội tại một thửa đất hàm rồng, ông thày nói nhờ mộ chôn nơi huyệt tốt thì con cháu sau này sẽ được nhờ. Đến năm 1975 là thời cuộc đổi thay, gia đình chị Mai bị buộc vào tội tư sản, ruộng vườn đều bị tịch thu, bao nhiêu cây ăn trái đã bị chặt hết để trồng lúạ Mồ mả ông nội của chị Mai phải dời đi, xương cốt sau này được đem đi chôn chỗ khác. Kể từ đó, gia đình chị Mai xuống dốc thê thảm, cái nghèo cùng với cái tai bao giờ cũng hay đi đôi . Ba chị Mai phải đi tù học tập cải tạo, má chị thì bịnh liên miên. Anh Tường trở nên ông thày dạy kèm của Lan một cách bất đắc dĩ . Không biết ma đưa lối, quỷ dẫn đường làm sao, má chị Mai tình cờ gặp lại ông thày địa lý cũ ở chợ Tân Định. Khi nghe tình cảnh của gia đình chị, ông thày đã vỗ đùi mà phán rằng:
-Thôi chết rồi, mả táng hàm rồng không xong, con cháu sẽ khổ thôi.
Má chị Mai hốt hoảng:
-Thế có cách gì chữa không thày?
Ông thày thở dài:
-Chuyện đã lỡ rồi, chỉ khổ cho cô con gái bà, vì lúc ông bà bốc mộ hong có tui ở đó nhắc nhở, mộ chưa hưởng được đủ dương khí của rồng, âm hàn còn nhiều, cho nên con gái trong nhà sẽ bị chết yểu, trừ khi ....
-Trừ khi saỏ Xin thày làm ơn làm phước, huhu ...
Má chị Mai bật khóc làm ông thày mủi lòng, ông đưa cho bà túi cẩm nang màu đỏ cột bằng những sợi chỉ đỏ, bảo tới năm nào, tháng nào thì hãy mở ra, theo đó mà làm, hy vọng xua đuổi được thần chết! Ông nói:
-Nếu rời xa quê hương mà lưu vong có thể tăng tuổi thọ, ngoài ra, con gái bà chỉ có bị bất đắc kỳ tử chứ không phải chết vì bệnh hoạn đau yếu, chết hung chứ không chết lành, nếu biết tránh sẽ thoát!
Ông thày còn dặn đi dặn lại là phải mở cẩm nang theo thứ tự, không được coi trước, nếu không sẽ không linh nghiệm. Vì tiết lộ thiên cơ, ông thày sợ bị trời phạt nên nhấn mạnh là coi cẩm nang xong là phải đốt ngay, đừng nhắc gì đến tên ông, khi nói điều này, vẻ mặt ông thày địa lý rất là nghiêm trọng. Năm chị Mai đúng 18 tuổi là năm con rồng, năm 1976. Theo như lời ông thày tiên đoán, vì mộ táng hàm rồng chưa thành, hình rồng chưa hoàn tất, ví như rồng sa cơ, có đầu mà không có đuôi, những năm rồng sắp đến sẽ là những năm chị Mai có tai nạn dẫn đến chết ngườị Thời gian nguy hiểm nhất là cuối năm, khi khí trời lạnh lẽo, lúc đó là lúc âm binh thịnh vượng. Tuổi 18 là tuổi đẹp nhất của người con gái nhưng chị Mai lại không có được những vui vẻ hồn nhiên như các bạn đồng trang lứa . Suốt ngày chị ở trong nhà, không dám đi chơi chỗ đông người, hạn chế tối đa việc giao thiệp với bạn bè . Đầu năm, khi anh em trong nhà đang vui vẻ đón xuân thì chị Mai và má chị trốn vô phòng riêng khấn vái ông bà tổ tiên rồi trịnh trọng mở gói cẩm nang thứ nhất. Trong đó chỉ vỏn vẹn có một miếng giấy ghi một câu thơ:
-Mẫu tình thâm trọng vô biên, Hộ nhi bảo mạng bách niên trường tồn.
Má chị Mai lờ mờ đoán xa đoán gần, rút cục bà suy rằng Mai có thể qua được năm nay hay không là nhờ có bà bên cạnh! Cả năm đó, má chị Mai lúc nào cũng theo sát chị như bóng với hình. Chị Mai bình yên vô sự cho đến cuối năm. Kể đến đây, giọng chị Mai run rẩy xúc động như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua:
-Nếu chị biết trước thì thà chị chết còn sướng hơn Lan à, tội cho má chị biết bao nhiêu ...
Theo như lời chị Mai kể, cuối năm 1976, má chị móc nối được với một đường dây đi vượt biên bằng đường biển, trung gian là một người bạn thân cũng ở Lái Thiêu lúc trước. Vì không muốn chị Mai ở nhà một mình nên má chị dắt chị đi theo . Từ Sài gòn đi Lái Thiêu không xa mấy nhưng đường đất lúc đó vẫn còn xấu, muốn đi phải chuyển từ xe đò đến xe lam, rồi xe xích lô, mãi mới tới nơị Lúc đi về thì trời đổ mưa, mưa ở Việt Nam ngộ lắm, nắng đó rồi mưa đó, ào ào xong tại tạnh ngay . Hai má con chị Mai cúi đầu chạy trên con đường ruộng, thỉnh thoảng ngừng lại để chờ xe mà không có. Gió thổi rạp cả những ngọn lúa sang một bên, càng lúc càng mạnh và dữ tợn. Chung quanh không một bóng người, cả bầu trời u ám đe doạ trùm xuống giống như một cái bát úp khổng lồ che đi ánh sáng. Giữa nơi đồng không mông quạnh chỉ có một cây đa trơ trọi với hai cành lớn đưa ra, trông xa như chào đón. Má chị Mai nắm lấy tay chị đứng sát vô gốc cây để trú mưa . Tình cờ làm sao, dưới gốc cây kiếm ra được một cây dù cũ màu trắng ai để quên, lấy dù che mưa cùng với tàng lá cây rậm rạp, hai má con đều ướt và lạnh run. Mưa lớn và nặng hạt tưởng chừng như không bao giờ dứt, đứng núp mưa hơn nửa tiếng, má chị Mai bắt đầu sốt ruột. Bà biểu chị cầm dù ra đường cái để chờ xe, từ chỗ núp mưa ra đường cái cũng không xa mấy, ngẫm nghĩ sao bà lại đổi ý:
-Con còn trẻ thì con chạy nhanh hơn, để má ở đây, chạy lẹ đi con, cầm dù chỉ tổ bị gió quật, đằng nào cũng ướt, con đi đi ....nhớ kéo áo khoác lên che đầu ...mau lên...
Không ngờ đó là câu nói dặn dò cuối cùng của má chị Mai, chị vừa chạy được vài bước thì bên tai chị nghe những tiếng la gọi dồn dập. Những tiếng nói thì thầm thúc giục càng lúc càng lớn, linh tính báo cho chị Mai biết có chuyện chẳng lành. Chị quay đầu lại phía sau, tiếng la chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã trở thành tắc nghẹn trong cổ họng, tia chớp loé sáng xẹt xuống ngay cây dù trắng, lửa bốc cháy thiêu rụi chiếc dù và người mẹ thân yêu của chị phút chốc biến thành một cái xác cháy đen thui!
Nghe chị Mai kể đến đây, Lan xúc động bật kêu lên:
-Sao lại có chuyện trùng hợp xảy ra cho bác gái như vậy, chị có tin là có thần chết hông chị Mai?
Chị Mai nghiêng người ôm chiếc gối, mái tóc đen của chị phủ xuống một bên che nửa khuôn mặt, chị thở dài chịu đựng:
-Hồi xưa chị cố gắng không muốn nghĩ đến, nhưng càng lớn tuổi, chị càng tin là có số mệnh, nhưng sống ở trên đời ai mà không sợ chết hả em?
Trong phòng ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, chỉ còn lại tiếng thở dài u uất của chị Mai, một luồng khí lạnh từ đâu len lỏi vô xương sống Lan làm cô rùng mình. Lan kéo mền lên trùm kín mít khi nghĩ đến cái chết rùng rợn của má chị Mai, thôi không dám nghĩ tiếp, sợ quá, hai hàm răng Lan đánh bò cạp run lập cập. Chị Mai hình như không để ý, giọng chị vẫn đều đều, đêm nay chắc hai chị em thức tới sáng...
**** Mất mẹ đối với chị Mai không những là một cái tang lớn mà còn là một cơn ác mộng khó quên. Cả năm sau đó, không đêm nào chị Mai ngủ yên giấc, bên tai chị lúc nào cũng nghe thấy những tiếng thì thào quái dị mời gọi, có lúc lại thúc hối giận dữ. Chị đã ra chợ Tân Định kiếm ông thày địa lý người Tàu, nhưng ông không còn ở đó nữa, không ai biết ông đã đi đâu, có người nói ông về quê, có người lại mạnh miệng cả quyết là ông ấy bị công an bắt đi học tập cải tạo rồi . Năm sau thì có tin ba chị Mai mất, trong hai năm chị Mai như người chết dở, chị không nghĩ đến chuyện sống chết nữa, mặc cho số phận. Trong lúc này, chị gặp anh Lượng, bạn học của anh Tường, anh ngỏ ý muốn cưới chị và sau đó đi vượt biên chung. Anh Lượng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, có tướng vạm vỡ , to con, phải nói là đẹp trai, nhưng tính nết thì mẫn cảm, nói năng nhỏ nhẹ và nhát như thỏ đế. Nghe nói anh đã lụy vì tình nhiều vì mấy cô ai cũng chê anh yếu đuối . Lần này nhờ vào sức mạnh tình yêu, lại thêm có sự giúp đỡ của anh Tường, anh Lượng mới có can đảm đòi lấy vợ. Chị Mai nghĩ tới số phận mình mà ngán ngẩm, chị sợ đủ thứ, sợ lời tiên đoán năm xưa nhưng anh Tường và mấy em lúc nào cũng khen anh Lượng là người tốt. Vả lại, nếu có cơ hội rời xa chỗ này, thực hiện ước nguyện của ba má chị, biết đâu sẽ có thay đổi tốt hơn, và chị có thể giúp đỡ cho anh em, làm người phải nên hy vọng, anh Tường vẫn khuyên chị như thế. Đám cưới của chị Mai rất sơ sài, vội vã. Chỉ có hai người làm chứng, gia đình và vài người quen thân. Như người ta, sau đám cưới là tuần trăng mật hạnh phúc, còn vợ chồng chị Mai lại lén lút chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi xa, rủi nhiều, may ít. Anh em chị Mai vì không đủ tiền, bàn nhau ở lại, nếu chị Mai đi thoát với chồng, sẽ bảo lãnh gia đình saụ Anh Lượng cũng nghèo, số tiền anh dành dụm được chỉ đủ trả tiền cước phí cho hai người, anh chị sẽ đi đường bộ qua Tháị Đi đường bộ bao giờ chi phí cũng rẻ hơn giá vé đi tàu để vượt biên. Hai vợ chồng chị đút lót cho công an, giả làm con buôn, đi xe đò qua Phnom Penh (một thành phố ở Cam Bốt), sau đó sẽ đi đường rừng, lội bộ tới Thái Lan xin tỵ nạn. Năm đó là năm 1982, chính quyền cộng sản VN đã có mặt trên đất Miên rồị Người Miên bản xứ không ưa gì dân VN, hay có nạn “cáp duồn”. Đi vượt biên bằng đường bộ không những nguy hiểm mà còn cực khổ không thua gì đi đường biển. Đường đi đến Phnom Penh bình an, không có chuyện gì xảy ra . Chị Mai bôi mặt cho đen và xấu xí để không bị chú ý, chị cũng quấn xà rông, ít nói chuyện và khi đi đường ráng tập thêm vài câu tiếng Miên.
Đời sống dân Miên còn nghèo và khổ hơn ở Việt Nam, vào thời bình, họ sống bằng nghề nông nhiều, sau này xuất nhập khẩu hạn chế, dân đi buôn mới có cơ hội để làm giàu . Họ mang hàng hoá lậu đi bằng đường rừng, phần đông là để đổi chác thuốc men, vải vóc và vật dụng thường dùng. Chị Mai và anh Lượng len lỏi vào đám con buôn đã được móc nối, phần đông là Việt lai Miên. Tới Phnom Penh thì đám người tách ra, chỉ còn ba gia đình và một người Miên bản xứ đi theo để làm hướng đạo, trong nhóm đó có vợ chồng chị Mai . Theo như lộ trình, họ phải vừa đi vừa trốn trong rừng để tránh tai mắt Khờ me đỏ, thời gian được dự tính nếu không có gì trở ngại là hai tháng. Tháng đầu tiên đã có hai người trong nhóm bị sốt rét, vì đi rừng không tránh khỏi muỗi độc, yếu sức chịu không nổi, họ phải trở về thành phố kiếm bệnh viện, mộng vượt biên tan theo mây khói, không biết số phận hai người đó sau này ra saọ Số người còn lại mệt mỏi đuối sức đi nhiều, vài người bi quan đã tỏ ý muốn quay trở về. Lần rượt bắt đầu tiên trong rừng, khi tính mạng bị đe doạ, mọi người lại càng thối chí, nản lòng...
Lan thắc mắc:
-Khi đi vượt biên, ai cũng biết là phải chịu khổ, đi tìm đường sống trong cái chết, đã phóng lao phải theo lao ...
Chị Mai lắc đầu:
-Khổ lắm em ơi, mười phần thì cầm chắc đến chín rồi, ban ngày thì ngủ và trốn kỹ, ban đêm phải lội bộ băng rừng. Lương khô cầm theo không được nhiều, có lúc ban ngày phải làm liều lén vô buôn làng kiếm thức ăn và nước uống. Lính Miên họ biết nên hay đi tuần tra lảng vảng tại bìa rừng. Lần đó, nhóm tụi chị bị Khờ me đỏ nhìn thấy khi vừa lén vô làng Songkla lúc sáng sớm. Vừa nghe tiếng súng thị uy của Khờ me đỏ, tụi chị nhờ đã được dặn dò trước nên tản ra chạy theo nhiều hướng khác nhaụ Chị không biết là có những ai đã bị bắt, riêng chị và anh Lượng thì chạy trốn được tới buôn làng kế bên. Cũng may là. gặp được một bà Miên tốt bụng chịu chứa chấp vợ chồng chị, chị đã phải năn nỉ lạy lục mãi, dùng những câu tiếng Miên mới học, vừa nói vừa ra dấu xin “Bong” thương tình (bong: tiếng Miên xưng hô kêu là chị).
Trốn tới ngày thứ ba thì anh Lượng bắt đầu sốt ruột, anh nói đằng nào cũng chết, thà đi khỏi nơi đây rồi tới đâu hay tới đó, còn không thì về lại VN cũng được. Chị thì khuyên anh Lượng ráng nhẫn nại để nhờ bong Maly (bà Miên tốt bụng) đi hỏi tin dùm, vả lại khí hậu rừng Cam Bốt rất độc lại nhiều muỗi và rắn rết, rồi đường rừng vợ chồng chị không quen lốị Ngày nào chị và anh Lượng cũng ru rú ở trong phòng, nhờ bong Maly bán mấy chỉ vàng để mua đồ ăn và nghe ngóng tin tức. Mỗi ngày bong Maly trở về đều lắc đầu, không có tí gì là hy vọng. Lúc đó chị cảm thấy thật quẩn trí, chị nghĩ đến số phận xui xẻo của mình, phải chăng thần chết vẫn theo đuổi chị tới xứ Miên này ? Chuyện mộ táng hàm rồng chị không dám cho anh Lượng biết, ngay cả má chị chết ra sao, chị cũng chỉ giải thích cho anh ấy nghe là tai nạn, trong lòng chị cũng chỉ mong đó là tai nạn, một tai nạn thật tình cờ. Thời gian đó còn vài năm nữa mới tới năm Thìn, tức là chưa tới hạn mở chiếc cẩm nang thứ hai, chị đã có ý nghĩ là sẽ cố gắng quên đi, không bao giờ mở ra coi, nhưng lúc đó chị bối rối quá, chị lo sợ vẩn vơ và chị tò mò. Chị nghĩ nếu có chiếc cẩm nang thứ hai, vợ chồng chị sẽ thoát khỏi nguy hiểm lúc này, và chị đã mở nó ra xem. Cũng như lần trước, trong cẩm nang chỉ có miếng giấy màu vàng ghi bốn câu thơ mực đỏ:
-Phu tình thâm như hải Thê nghĩa cao tựa sơn Âm dương sinh tử biệt Tào khang bất khả ly
Kể đến đây, giọng chị Mai nghẹn lại, chị im lặng hồi lâu như sống lại cảm giác lúc đó:
-Chị đã không giữ được sự lo sợ nên đã kể cho anh Lượng nghe, vì chị nghĩ bốn câu này ám chỉ đến anh Lượng, chị không ngờ là chị đã đẩy anh đến gần tử thần, sớm hơn vài năm!
Lan không dám thở mạnh, cô hồi hộp nghĩ thầm:
-Không biết anh Lượng đã dại dột làm chuyện gì hén?
Chị Mai nói tiếp:
-Trong lòng anh Lượng sợ hãi nhưng anh lại làm ra vẻ không sợ, anh nói đó chỉ là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, ông thầy bói chỉ viết những câu hù người vô căn cứ, vả lại anh không tin những chuyện bói toán.
Những chuỗi ngày dài tại đất Miên thật khó mà trải qua . Ban ngày vợ chồng chị Mai ăn cơm đạm bạc do bong Maly nấu, ban đêm lại len lén ra bìa rừng, men theo con đường cũ để hy vọng tìm được nhóm người quen. Anh Lượng và chị Mai đen và gầy xọm hẳn đi . Vì không quen với khí hậu ban ngày nóng, ban đêm lạnh ở trong rừng, chị Mai yếu sức không chịu nổi nên đã ngã bịnh sốt rét.
Bà thày thuốc bất đắc dĩ là bong Maly đã thử mấy thang thuốc lá cây, rễ cây gia truyền nhưng bịnh chị Mai vẫn không thuyên giảm. Chị Mai bịnh đã hai ngày rồi . Vì chiếc chăn mỏng không đủ ấm, anh Lượng mặc cho chị thêm chiếc áo dài tay, choàng lên trên là cái áo khoác của anh. Cái áo rộng thùng thình càng làm tăng vẻ tiều tụy trên đôi má hóp, cặp mắt chị Mai đã to lại trở nên sâu và trũng hơn. Bong Maly vén mí mắt chị Mai ra xem chừng, ấn đường giữa hai con mắt hiện ra một màu tái xám, bong Maly thở dài rồi nhìn anh Lượng như chia buồn , thật ra bà cũng xấu hổ vì thuốc của bà không hay . Anh Lượng nắm tay bong Maly mong chờ một giải pháp, anh ra dấu xin bà giúp đỡ để đưa chị Mai ra thành phố kiếm bác sĩ. Bong Maly lắc đầu, bà nhẹ nhàng đứng lên, rón rén vén màn nhìn ra ngoài . Ra hiệu cho hai vợ chồng chị Mai ở yên trong phòng, bà đi vắng một hồi lâu rồi trở lại với dáng điệu hấp tấp và mừng rỡ. Bà hối anh Lượng dìu chị Mai đi theo bà. Ngoài trời chưa sáng lắm, dân làng còn đang say ngủ, lâu lâu mới có tiếng chó sủa xa xa làm bước chân của ba người đôi lúc dừng lại ngập ngừng. Xuyên qua mấy hàng tre rậm rạp, tới cuối đường, bong Maly chạy nhanh hơn, bóng bà thoắt chạy bên phải lại mất tiêu, phải cố gắng lắm anh Lượng và chị Mai mới bắt kịp theo bà. Cuối cùng họ cũng đến nơi, có lẽ cả khu rừng tre này, khuất xa thôn làng trong kia chỉ có căn nhà này trơ trọi, không khí chung quanh yên lặng đến lạ thường. Lá cây trầu bà leo từ dưới đất bu đầy lên mái nhà không cắt tỉa trở thành nhiều nhánh lá lởm chởm xoã ra tứ phía, nhìn xa giống như những sợi tóc rối, những lọn tóc màu xanh biếc còn đọng hơi sương. Không ai bảo ai, ba người đều không dám thở mạnh, bong Maly dẫn đầu đi trước, vòng ra đằng sau căn nhà và mở cửa. Trong nhà tối om như mực, định thần hồi lâu, khi đã quen với bóng tối, chị Mai và anh Lượng mới nhìn được khung cảnh xung quanh. Đó là một căn nhà có ba gian, ngăn bằng những lớp nan tre mỏng. Gian ngoài có cửa sổ nhưng đã bị bịt kín bằng giấy dầu, không khí ẩm thấp và lạnh lẽo, người ở gian bên này có thể nghe thấy cả tiếng động ở gian phía bên kia . Ba người, bong Maly và vợ chồng chị Mai đang đứng ở gian ngoài, đồ vật không có gì ngoài chiếc bàn thờ lớn dựng ở sát vách. Có tiếng người đột nhiên lên tiếng làm hai vợ chồng chị Mai giật mình, mà khủng khiếp hơn nữa là hai người lại nhận ra đó là tiếng Việt, dù chỉ là thứ tiếng lơ lớ như con nít mới bập bẹ tập nói:
-Thắp nhang đi ...mỗi người ba cây nhang, vái chín lần....
Bong Maly tự động tiến lên vái trước, khi bà quay lại, bà đưa tay ra dấu cho anh Lượng làm theo . Anh Lượng để chị Mai ngồi xuống sàn nhà, anh ra hiệu cho chị Mai cứ ngồi yên, tiếng nói lơ lớ ở gian bên kia lại lên tiếng:
-Ai cũng phải vái ....
Anh Lượng và chị Mai cùng lúc đều run lên vì không ngờ người kia lại thấy được cử chỉ của anh Lượng. Chị Mai được anh Lượng dìu lại gần bàn thờ. Thắp xong mấy cây nhang, hai người ngước mặt lên nhìn, dưới ánh sáng mờ mờ đỏ ở đầu nhang, hình ảnh trên bàn thờ làm chị Mai run rẩy nắm chặt tay chồng, anh Lượng thì sững người như trời trồng, không tin ở đôi mắt mình.
Nghe đến đây, Lan không nhịn được, hỏi dồn:
-Họ thờ ai vậy chị? Trên bàn thờ để vật gì ?
Chị Mai hạ thấp giọng:
-Họ thờ thiên linh cái, trên bàn thờ là một chiếc đầu lâu đen thui cắt ra từ xác một người bị sét đánh...như má chị hồi xưa!
Lan kêu lên nho nhỏ, cô tuột xuống giường mình, ôm tấm mền nhảy phóc lên nằm chung giường với chị Mai, run rẩy:
-Eo ui, ghê quá chị Mai ơi!
Chị Mai suỵt khẽ:
-Nhỏ chứ em, khuya rồi, đánh thức cả nhà dậy thì không nên, nếu em sợ thì để mai chị kể tiếp, mình ngủ nghe Lan...
Chiếc giường một nhỏ hẹp không đủ cho hai người nằm, Lan cố co rút người lại, nằm gần chị Mai chắc có lẽ đỡ sợ hơn:
-Chị kể tiếp đi, em sợ nhưng em muốn nghe, chị cho em nằm đây chung với chị là em hông sợ!
Chị Mai gượng cười, chị nhích đầu qua một bên chừa một khoảng gối đầu cho Lan:
-Nằm một tí thôi, lát nữa Lan phải về giường nằm đi, nằm chật vầy sao mà ngủ...
Xoay người lại, nhìn lên trần nhà, chị Mai tiếp tục nói, giọng chị đều đều, có lẽ chị chưa bao giờ tâm sự lâu với ai nên chị được dịp nói cho hả, người kể người nghe, quá khứ trở lại sống động hơn. Lan rùng mình tưởng như mình đang cùng chị Mai nhìn thấy chiếc đầu lâu quái đản...
+++
Đó là một chiếc đầu lâu mà sau này chị Mai hỏi ra mới biết là đầu lâu con gái, da và thịt trên mặt tuy đã cháy tiêu nhưng lạ cái là nó có mái tóc đen dài và cứng lởm chởm chìa ra từng lọn như những ngón tay mời mọc. Nổi bật trên cái miệng đen ngòm là hàm răng trắng ởn, lúc nào cũng nhe ra cười ghê rợn để khủng bố tinh thần những kẻ yếu tim. Mấy cọng nhang mới thắp được cắm trong bát gạo nhỏ để bên cạnh có lúc lại nhấp nháy bùng lên như phụ họa theo nụ cười vui mừng đầy vẻ ma quái . Đặt bên phía bên phải của bàn thờ là đĩa thịt gà, không, phải nói là nguyên một con gà luộc bị chặt đầu . Theo truyền thuyết, thiên linh cái phải cần yểm trấn rất công phu, người luyện nó, tức là chủ thiên linh cái phải kiêng kỵ nhiều thứ, vì tham vọng quyền lực mà phải hy sinh rất nhiều . Thường thường những người luyện bùa thiên linh cái thường tìm nơi hẻo lánh để ở, sống một mình không người thân, không bạn bè và ít ai thấy mặt họ, họ như những bóng ma âm thầm. Khó khăn nhất là phải kiếm cho ra một người chết vì bị sét đánh, mà phải là chết nhằm giờ linh, ngày âm, tháng âm, năm âm. Rồi còn phải có gan dạ đi đào mồ lên khi xác còn tươi (tuy đã cháy đen) trong vòng 24 tiếng đồng hồ sau khi chôn để cắt lấy cái đầu đem về ngâm thuốc nuôi Thiên linh cái . Luyện thiên linh cái được lợi những gì? Có lẽ là để có liên hệ mật thiết với thế giới thứ ba, dùng nó để thôi miên và điều khiển người sống, để trục lợi riêng, ăn trộm chẳng hạn. Ban đêm người chủ Thiên linh cái có thể đi bất cứ chỗ nào để ăn trộm, dễ như lấy đồ trong túi .
Bình thường, ít có ai dám bén mảng đến nơi vắng vẻ này, nơi trú ngụ của Thiên linh cái . Có chuyện gì người sống không giải quyết được, năm thì mười họa mới phải cầu cứu tới "nó". Run rủi làm sao, chị Mai một lần nữa lại có duyên gặp lại nạn nhân của thiên lôi!
Không khí trong gian nhà ẩm thấp nhưng bàn tay anh Lượng lại ướt đẫm mồ hôi, anh nắm tay chị Mai nói thầm:
-Mình tới lộn chỗ rồi, đi về đi em...
Bong Maly quay lại nhìn anh Lượng với vẻ mặt nghiêm trọng, bà cúi đầu thật sâu, hai tay vái không ngừng về phía trước. Bỗng trên bàn thờ có tiếng lục cục nho nhỏ, cả ba người đều chăm chú nhìn lên, trời ơi, chiếc đầu lâu biết di chuyển, nó đang rung rung hàm răng, cả cái đầu lắc lư nên phát ra tiếng động khi nện cái cằm xương xẩu của nó xuống mặt bàn thờ. Tiếng nói khàn khàn lơ lớ đằng sau bức vách tiếp tục ra lệnh:
-Muốn xin gì thì nói đi, nhưng mấy người phải trả bằng một giá tương xứng!
Anh Lượng tuy không tin quỷ thần nhưng khung cảnh thần bí làm anh nổi gai ốc, anh muốn nói mà sao miệng anh tê lưỡi anh cứng, chị Mai ngước nhìn anh và chiếc đầu lâu, chị mấp máy thì thầm như nói với ông trời hơn là nói với chiếc đầu lâu trước mặt:
-Xin cho vợ chồng tôi tai qua nạn khỏi, chúng tôi không có gì quý giá...
Tiếng đàn ông ngắt ngang:
- Nếu có thì sao ? Hai người có chịu đổi không?
Anh Lượng mím môi:
- Dĩ nhiên là mang ơn phải trả ơn, chỉ cần vợ tôi khỏi bịnh, nhưng mà...
Tiếng lọc cọc lại nổi lên, chiếc đầu lâu đập đầu của nó xuống bàn thờ một hồi như thích thú, mấy cây nhang bùng lên một lần nữa rồi tắt ngúm, trả lại bóng tối cho căn phòng. Im lặng một lúc khá lâu mới nghe người đàn ông bí mật nói tiếp:
-Thiên linh cái đã chấp thuận lời cầu xin của hai người . Về đi và hãy nhớ lời hứa ngày hôm nay!
Ngay đêm hôm đó, chị Mai đã khoẻ hơn nhiều, chị ăn được cháo và uống thuốc rễ cây do bong Maly nấu dùm. Thật là thần kỳ và khó hiểụ Bịnh hết nhưng chị Mai vẫn lo lắng, những câu thơ kỳ cục lúc nào cũng ám ảnh chị, nay lại thêm cái nợ với Thiên linh cái! Nỗi lo lắng lớn dần khi tới phiên anh Lượng bị bịnh lên cơn sốt. Anh than miệng đắng, người uể oải và hay cáu kỉnh. Có lúc anh như mê man nói lảm nhảm, không đâu vào đâu:
-Cái đầu lâu đó muốn lấy mạng anh mà, một mạng đền một mạng, anh phải chết thế cho em, Mai ơi ....nó sắp đến rồi, cái đầu nó đen thui ....anh sợ quá, đừng cho nó lại gần anh...
Thiên linh cái không thể nào hại người khi nó không có lợi gì, chị Mai nghĩ thế. Càng thương chồng chị càng tự trách mình rồi đâm ra nghĩ vẩn vợ Chị nghĩ mạng số mình đúng là sao quả tạ, ngày xưa mẹ chị mất vì chị ở ngay bên cạnh, bây giờ tử thần lại vẫn đeo đuổi bên mình chị và kiếm người chết thế, không thể được, chị không muốn ngồi chờ số mạng! Phải rồi, tại sao chị không nghĩ ra, có lẽ những câu thơ chỉ linh nghiệm khi chị ở bên cạnh người thân, có lẽ thần chết sẽ không làm gì được nếu chị làm ngược lại ý định của nó. Chị thu thập vài ba cái áo cho riêng mình và vài nắm cơm cháy, còn lại ít tiền Miên và ít chỉ vàng, chị để lại hết cho chồng.
Cho anh Lượng uống thuốc xong, thấy anh mệt mỏi ngủ say chị Mai mới khẽ hôn anh, chị nói thầm:
-Em không muốn liên lụy cho anh, em sẽ cố gắng tìm đường sống cho chúng mình... Chị Mai dùng hết khả năng tiếng Miên nghèo nàn của chị để nhắn với bong Maly săn sóc cho anh Lượng, cho dù là tìm hy vọng nhỏ nhoi trong cái chết chị cũng phải thử. Bong Maly hình như không hiểu ý chị, cứ xua tay ra cản, khi bà cuống quít thì bà nói mau hơn, chị Mai không hiểu bà nói gì, chị mặc kệ bà, bước nhanh vào rừng.
Bóng đêm trong rừng đầy đe doạ nhưng chị cảm thấy rất an lòng, tay chị cầm cái đèn pin nhỏ chiếu ánh sáng yếu ớt dưới chân, chị nghĩ chị đã qua mặt được tử thần và chị mỉm cười sung sướng! Chị Mai đi theo con đường cũ, xuyên qua khu rừng này là sẽ qua một làng khác, đi đâu cũng được, càng xa càng có nhiều hy vọng.
Trời gần sáng thì chị Mai đã qua khỏi rặng cây chằng chịt, xa xa có tiếng gà gáy, vậy là có thể sắp có một buôn làng kế bên. Đi bộ cả đêm, chị Mai cảm thấy mệt mỏi rã rời, chị ngồi xuống một gốc cây gỡ cơm nắm ra ăn. Vừa ăn chị vừa nhìn chung quanh, hình như chỗ này là chỗ mà khi xưa mọi người tách ra khi bị Khờ me đỏ bắt gặp. Chị đứng lên nhìn kỹ từng cái cây, số chị chưa tận nên ông trời mới cho chị nhìn thấy dấu hiệu của người hướng đạo viên cột trên cành cây gần đó, một miếng vải dài màu xanh lá cây mà phải để ý lắm mới thấỵ Vậy là chị sẽ không chết, còn anh Lượng? Anh sẽ không chết. Chị lần theo dấu vết chỉ dẫn và như có ma quỷ giúp đỡ, chị tìm ra nhóm người vượt biên rất dễ dàng, kể cả người hướng đạo viên, họ đang trốn trong một túp lều nhỏ ngay đằng sau ngôi miếu hoang đổ nát ngoài ven rừng. Đáng lẽ họ đã bỏ đi lâu lắm rồi nhưng vì dạo này Khờ me đỏ bố ráp dữ quá, để cho an toàn, mọi người mới nấn ná thêm. Chị Mai năn nỉ mọi người chờ chị trở về để kiếm anh Lượng, sau đó sẽ cùng nhau lên đường. Người hướng đạo viên nói thời giờ gấp gáp lắm, vợ chồng chị phải trở lại đây ngày hôm sau, vì anh ta đã móc nối được với một chiếc xe chở hàng để chở mọi người ra thành phố, ở đó có thể anh Lượng sẽ được chăm sóc chu đáo hơn.
Không đợi trời tối, chị Mai vội vã đi ngay trở về lối cũ, lần này ông trời đã chấp nhận lời cầu xin của hai vợ chồng chị, số mạng chị không còn xui xẻo nữa . Đường rừng như ngắn lại, đang đi bỗng chị Mai ngừng bước, chị đưa tay chặn ngực thở không ra hơi, tim chị đau nhói, mắt chị giựt lên từng hồi . Trời đang nắng chang chang mà gió thổi từng đợt bay cả cát vào mắt chị Mai, chị lấy tay dụi mắt và nước mắt chị tự dưng chảy ra không hiểu tại sao ? Gió càng lúc càng lớn làm tung cả đàn quạ đen đang đậu trên một chiếc cây kế bên trơ trọi rụng gần hết lá. Tim chị Mai đập mạnh hơn, chị linh cảm có chuyện chẳng lành, những tiếng nói thầm thì từ cõi xa xôi lúc giận dữ lúc như trêu ghẹo, hình như những tiếng nói đó đang muốn nói cho chị nghe, tử thần đã đạt được mục đích của nó. Chị Mai vừa gọi tên anh Lượng vừa chạy:
-Đừng, chờ em nha anh, xin hãy tha cho chồng tôi, trời ơi...
Về tới căn nhà của bong Maly, chị chạy gấp vào trong nhà, trong nhà vắng lặng không có ai, hành lý của anh Lượng, cái túi vải màu xanh, được xếp ngay ngắn ở trong căn buồng nhỏ. Chị Mai lo lắng nhìn ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra ? Chợt nhớ ra căn nhà của Thiên linh cái, chị Mai vòng ra căn ngõ nhỏ, lần trước chị bị bịnh nên không để ý, bây giờ mò từng bước một đi kiếm "nó", chị cảm thấy như mình đang đi vào chỗ chết.
Bên ngoài căn nhà vẫn vắng lặng như không có chuyện gì xảy ra, sự im lặng thật đáng sợ! Chị Mai đẩy cửa bước vào, khung cảnh tối om như hôm nào, trong nhà không có ai . Một lúc lâu, khi mắt chị Mai đã quen với bóng tối, chị nhìn về phía bàn thờ, chiếc đầu lâu đã không còn ở đó nữạ Đồ vật trên bàn thờ ngổn ngang, mấy cây nhang rơi vãi đầy trên bàn thờ, gạo trắng đổ tung trắng xoá. Sang phòng bên cạnh, phòng trống trơn không có gì vỏn vẹn một chiếc ghế tre trỏng trơ đang đong đưạ Không khí trong nhà âm u như nhà mồ, không dám ở lại lâu, chị Mai bước chân ra ngoài mà không biết phải làm gì. Lòng chị đau đớn, mắt chị nổ hoa, cảm giác càng lúc càng rõ ràng, đúng là anh Lượng có chuyện rồị Chị Mai thẫn thờ trở về chỗ cũ, nhà của bong Malỵ Ngoài đường cái hình như có tiếng huyên náo, tiếng la hét càng lúc càng lớn. Nép vào sau hông một cái chòi lá, chị Mai nhìn ra, mọi người trong làng đang lao xao, có người còn chỉ chỏ xuống đất nói gì không rõ. Dưới đất là một xác người không đầu và xác người đó mặc bộ quần áo đàn ông, quần xám, áo xanh nhạt...bộ quần áo của anh Lượng!
Chị Mai ôm mặt không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, chị đã về trễ rồi, không kịp nhìn mặt chồng, tử thần đã đến trước chị một bước. Có chết thì chết chung, vừa lúc chị toan rời bỏ chỗ núp để chạy ra ngoài thì có người níu tay chị lại . Người đó không ai khác hơn là bong Maly, chị ôm người đàn bà Miên xa lạ mà khóc vùi, một người mà chị có thể tin tưởng trong lúc này . Bong Maly kéo chị vô chỗ khuất, ra dấu với vẻ mặt sợ hãi, hai người chạy nhanh theo con đường khác về nhà. Lan nắm tay chị Mai như chia xẻ nỗi đau đớn của chị cho dù chuyện xảy ra đã lâu, cô thắc mắc:
-Anh Lượng chết thảm quá, tại sao vậy chị?
Đó cũng là do bàn tay của tử thần sắp xếp, mọi việc xảy ra đúng như những câu trong chiếc cẩm nang thứ hai, khi tử thần muốn lấy mạng ai, người đó không cách nào thoát được. Sau này qua những câu chắp nối và diễn tả tuy không đầy đủ của bong Maly, chị cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Ngay sau khi chị bỏ đi, anh Lượng tưởng chị bị Thiên linh cái đòi nợ nên anh đã chạy đi tìm nó. Bong Maly cản anh không được vì ngôn ngữ khác biệt, bà không nói rõ ràng, mà anh Lượng thì lại nóng lòng. Anh chạy vô căn nhà đó la hét và đập phá, liệng chiếc đầu lâu quỷ quái xuống đất và còn kiếm người đàn ông bí mật để thanh toán. Bản tính anh Lượng vốn nhút nhát nhưng vì lo cho vợ anh trở nên hung hăng, anh không sợ quỷ thần và không tin ma quỷ có thể làm hại được ai .
Dân làng Miên lúc đó tin là anh bị Thiên linh cái trả thù, thật ra chuyện rất là đơn giản. Lính Miên (Khờ me đỏ) đã phát hiện ra anh Lượng khi anh chạy bừa vào từng căn nhà và lớn tiếng kêu tên chị Mai . Cảnh cáp duồn (chặt đầu) ở xứ Miên đã có lâu rồi, vài năm gần đây tuy bớt dần nhưng lâu lâu vẫn xảy ra, không ngờ anh Lượng cũng là nạn nhân của màn giết người rùng rợn này . Lính Miên kêu anh Lượng đứng lại mà anh không nghe, họ không tốn một viên đạn nào cũng bắt anh một cách dễ dàng, sẵn anh Lượng đang mang bịnh trong người . Chỉ cần hai người Miên lực lưỡng, một người kềm giữ hai tay anh không cho vùng vẫy, một người cầm dao có móc cong như cái liềm, chỉ vài giây thôi, đầu anh đã lìa khỏi cổ, máu trên cổ anh phun ra có vòi làm ướt hết mặt mũi hai tên lính Miên, họ giết anh như cắt cổ một con gà, không thương tiếc!
Trước khi rời bỏ chỗ khủng khiếp đó, chị Mai cùng bong Maly đi thăm Thiên linh cáị Hỏi ra mới biết, Thiên linh cái chỉ muốn xin chị Mai cho nó một mớ tóc đẹp của chị, vì cho dù là quỷ, nó vẫn ham đẹp, mớ tóc trên sọ nó cũng là do xin của nhiều người cho nên lởm chởm sợi ngắn sợi dài . Nhờ sự giúp đỡ của Thiên linh cái bịt mắt lính Miên, trời vừa xầm tối là chị Mai đã mang được xác chồng về chôn ngay bìa rừng. Đầu của anh Lượng, không biết thất lạc nơi đâu, chuyện này cũng làm chị Mai ray rứt nhiều năm, tuy chị biết anh Lượng sẽ không bao giờ trách chị!
Mọi việc xảy ra thật là tình cờ, tình cờ một cách kỳ lạ, Lan nghĩ thầm, chưa chắc chết là khổ, chỉ có người còn sống, lúc nào cũng bị lo sợ và bị khủng hoảng như chị Mai mới đúng là sống không bằng chết! Lan cố nhướng đôi mắt lên, cô đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn ráng hỏi với giọng tò mò:
-Em biết tại sao chị qua đây ...năm nay là 2000, năm con Rồng, chỉ còn hơn một tháng nữa mới hết năm, có phải vì chiếc cẩm nang thứ ba không hả chị?
Chị Mai vuốt tóc Lan, mái tóc ngắn và dầy ngổ ngáo của Lan y hệt như con trai, trong khi tóc chị lại mềm mại và mượt mà hơn, bộ tóc chị sau này đã rụng đi nhiều bây giờ lại thêm lưa thưa vài sợi tóc bạc, chị nhỏ nhẹ:
-Em thật là thông minh, từ lúc anh Lượng mất, chị suy nghĩ rất nhiều, về số phận, sự sống và cái chết. Năm nay lại tới hạn kỳ tử thần tới đòi nợ, chị không sợ "nó" như hai lần trước nhưng chị chuẩn bị đón "nó", vì chị biết lúc nào "nó" sẽ đến. Cẩm nang thứ ba cũng là mấy câu thơ bí hiểm:
Hồng nhan bạc mệnh Đa hiểm đa nan Gia cư bất an Đào sinh viễn xứ
Vì mạng sống của chị mà hai người thân yêu nhất đời đã phải hy sinh rồi, lần thứ ba này chị sẽ không để cho tử thần có cơ hội ra tay . Chuyến máy bay vừa qua, gia đình chị không đi vì chị cảm giác ra được và nghe được tiếng kêu gào của "nó"...chị còn biết rõ "nó" đang chờ chị, không, "nó" đang chờ người chết thế cho chị mới đúng...
Giọng chị Mai nhỏ dần, nhỏ dần, Lan thiếp đi lúc nào không hay, ngoài kia trời đã bắt đầu sáng
Nhỏ Hương hồi hộp, đôi mắt cô nàng mở to nghe Lan kể, điệu bộ của nó cũng nghiêm trọng không kém gì Lan, Lan được thể còn làm ra vẻ bí mật:
-Chị Mai biểu tao không được kể cho ai nghe, tao tin mày nên mới nói, mày nhớ giữ kỹ đó nha!
Hương gật đầu lia lịa, mắt nó đỏ lên, nó thút thít:
-Ừa, tao hông nói đâu, chết tao cũng hông nói ....vậy chị Mai bi giờ sao rồi ? Chỉ có bị chết hông hả ? Tội cho chỉ ghê!
-Tầm bậy, tao nghĩ là chuyến bay vừa rồi là đóng sổ, từ đây về sau chị Mai có thể ăn no ngủ kỹ, chị ấy đã qua mặt được thần chết rồi .
Lan thật là ngây thơ, cô đâu biết, ngoài kia loáng thoáng có tiếng cười, tiếng lao xao và những tiếng thở dài như đang rình rập hai cô bé. Bỗng nhiên Lan rùng mình, cô xoa cổ bảo bạn:
-Năm nay hình như lạnh hơn mọi năm hén mày?
+++
Lan liếc mắt ngó vô nhà, qua khung cửa sổ phòng ngủ, cô thoáng thấy có bóng người, chị Mai đang làm bếp với má . Tiếng nói của má vang vang, rõ ràng má đang nói chuyện với chị Mai, ai trong phòng mình vậy kìa ? Cái bóng người cao lớn in lên khung cửa kính, trên đầu trùm một cái mũ vải nhọn hoắt, khuôn mặt mờ mờ không rõ nét đang xoay ra phía Lan và Hương ngồi như rình rập . Không tin ở mắt mình, Lan nắm tay Hương giật mạnh:
- Ê Hương, mày có trông thấy gì không ?
Hương đạp chân đẩy chiếc ghế xích đu, đôi chân nó chỉ vừa chạm mặt đất, cái đẩy mạnh chỉ làm chiếc ghế đong đưa tí xíu dưới sức nặng của hai người . Nhìn theo hướng Lan chỉ, ánh nắng buổi chiều làm Hương nheo mắt :
- Có thấy gì đâu nè ...
Lan bỏ mặc Hương ngơ ngác với chiếc ghế xích đi, cô đứng lên chạy nhanh vào mở cửa phòng . Trong phòng không có ai, nhìn ra khung cửa sổ, cô thấy Hương ngồi trên chiếc ghế xích đu đưa qua, đưa lại, một làn gió nhẹ thổi vô phòng làm chiếc màn cửa sổ tung lên run rẩy . Lan lại rùng mình, như một phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên rờ cổ và nhìn vô chiếc gương lớn ở bàn phấn giữa phòng ....trong đó, ngoài cô ra, còn có thêm một bóng người đội mũ dài màu xám, hắn đứng ngay sau lưng cô, Lan rú lên và cô ngất đi ....
****
Còn vài ngày nữa là đến Tết Ta . Trong khi mọi người đang chuẩn bị đón Tết năm Tân Tỵ (năm 2001) thì chị Mai lại đòi về nhà gấp, chị viện cớ nhớ nhà và muốn về ăn Tết với gia đình . Chỉ có Lan hiểu rõ lý do tại sao . Lan mơ hồ nhận ra sự sợ hãi một thế giới vô hình mà trước đây không bao giờ cô cảm nhận được . Mỗi lần Lan nghe thấy tiếng gió rít, tiếng xì xào của hàng cây sau nhà là tim cô thắt lại, cô mường tượng ra những bóng đen ma quái, những con ma có mái tóc dài với gương mặt xám ngắt chỉ chực chờ bắt hồn những kẻ yếu bóng vía như cô . Buổi tối Lan không dám đi đâu một mình, cô thường rủ Hương qua nhà ngủ với cô và chị Mai cho đỡ sợ, chết chùm còn hơn sống lẻ!
- Hôm nay chị Mai đi rồi, lại phải ngủ một mình, chắc sẽ khó ngủ lắm, hay là mình kêu nhỏ Hương ?
Lan vừa nghĩ ngợi vừa xếp cái mền lại cho ngay ngắn, sẵn tay cô phủi phủi mấy sợi tóc dài của chị Mai còn sót lại trên áo gối . Sau lưng Lan, một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai cô, Lan nhảy nhỏm suýt la lên nhưng cô bịt miệng lại kịp, người đó không ai khác hơn là chị Mai:
- Chị đây mà, em có sao không ?
Lan xoa ngực, thở ra:
-Chị làm em hết hồn ...
Chị Mai chớp mắt, hạ giọng nói nhỏ:
-Lan à, làm phiền em bấy lâu, chị ngại quá, em đừng lo, chị đi rồi là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, chị có món quà này tặng cho em ...
Đó là hai chiếc lược đồi mồi đã lên nước bóng loáng, lược được chạm trổ công phu thật xinh xắn . Lan cảm động:
- Cho em một cái thôi, để lại cho chị xài nữa chứ!
- Chị cho Hương và em, hai đứa mỗi đứa một cái, hồi xưa gia đình chị làm thủ công đồ đồi mồi, nếu em thích, sau này chị sẽ gửi thêm kẹp tóc cho em .
Đưa tay vuốt tóc Lan, chị Mai nói tiếp:
- Chị thương em như em gái, tiếc là số chị không gần được người thân, phải sống cô độc suốt đời!
Lan mủi lòng ôm chầm lấy chị Mai, dụi đôi mắt đỏ hoe vô mái tóc dài của chị :
- Chị rảnh nhớ ghé thăm em nha!
Ngoài nhà bỗng có tiếng chuông điện thoại reo làm cả hai chị em cùng im lặng lắng tai nghe, bây giờ từng tiếng động đều làm cho hai người giật mình . Tiếng Hùng, em của Lan, gọi lớn:
- Chị Lan ơi, có điện thoại .
Vài phút sau, Lan quay vào tiu nghỉu :
- Nhỏ Hương này thiệt là, nó nói rất muốn đi chung với em để tiễn chị, nhưng chiều nay nó có hẹn, bạn trai nó đi xa mới về, hông đi thì thôi, còn đòi em mang quà của chị cho nó ngay trưa nay ... Chị Mai cười như hiểu ý Lan:
- Không sao, em là tài xế mà, mình còn nhiều thì giờ, chuyến xe lửa ba giờ mới tới, đằng nào mình cũng đi ngang qua nhà Hương, ghé tí rồi đi, cô Hương này còn con nít quá .
Tưởng tạt ngang nhà nhỏ Hương một lát là xong, ai ngờ gặp ba má Hương níu lại hỏi chuyện, bịn rịn đến quá trưa hai chị em mới từ giã được để ra xe . Trời hôm nay thật đẹp, nắng đã yếu ớt lên cao, mang hơi ấm hiếm hoi chia xẻ với cơn gió lạnh buốt thỉnh thoảng thổi về . Lan đóng mạnh cửa xe và mở máy, kéo hết cửa kính xe lên, cô quay sang xuýt xoa :
- Gió lạnh quá hả chị ? Tối nay chắc lạnh lắm ....mấy giờ rồi nhỉ ? Chết chưa, gần một giờ rồi, từ đây đến ga xe lửa chắc khoảng một tiếng rưỡi lái xe, hay để em đi freeway cho lẹ, hôm nay chủ nhật chắc không sợ kẹt xe!
- Em cứ từ từ mà lái, nếu lỡ chuyến xe lửa ba giờ thì chị đi chuyến sau, đâu có sao .
Tuy chị Mai nói vậy nhưng nhìn vẻ mặt chị, Lan biết chị đang bồn chồn, nóng nảy . Lan khấn thầm, mong cho đừng có chuyện gì xảy ra, sao bụng cô cứ đánh lô tô hoài . Sáng nay lúc rời nhà, Lan lại thoáng thấy bóng người với cái mũ dài màu xám đằng sau vườn, hắn ngồi trên chiếc ghế xích đu, đưa qua, đưa lại, đôi mắt hắn như đang chăm chú nhìn vào nhà, theo dõi từng bước đi của Lan .
Tiếng thắng xe ken két đằng trước làm Lan giật mình giảm chân ga, chị Mai lo lắng :
- Điệu này kẹt xe thiệt rồi Lan ơi .
- Dạ, xui quá, hình như có tai nạn đằng trước, để em nghe tin tức coi ra sao ...
Trên bầu trời ngoài kia , máy bay phành phạch xà xuống thấp, bay vòng vòng . Tin tức trong radio thông báo, freeway 710 phía Bắc có tai nạn đụng xe, không biết khoảng bao lâu mới được giải toả . Chật vật lắm Lan mới lách xe ra được một exit gần nhất, mỗi lần Lan đổi lane là chị Mai lại ngoái đầu ra phía sau trông chừng :
- Cẩn thận đó Lan, úi ....có xe kìa ....
Lan rú ga qua mặt chiếc xe hàng mười mấy bánh, to gấp mấy lần chiếc xe của Lan, cô trấn an:
- Chị ngồi yên, đừng sợ, nằm ở đây biết bao giờ mới tới ...
Ra khỏi freeway, Lan tính nhẩm trong đầu, còn đủ thời gian nếu đi theo đường tắt. Chiếc xe vùn vụt lái băng băng qua những con đường vắng, có lúc Lan vượt cả đèn vàng. Nhìn sang chị Mai, Lan thấy mặt chị tái mét coi thật tội nghiệp, cả thân người chị như dán chặt vào cái ghế, Lan vội giảm tốc độ chậm lại, quẹo xe vô một con đường nhỏ hẹp vắng vẻ, từ đây đến nhà ga cũng không xa lắm . Lan thở phào thắng xe lại trước đèn đỏ đang bật sáng. Từng phút chờ đợi trôi qua, hai phút, rồi năm phút, Lan nóng nẩy đập lên tay lái vì cô vừa nhận ra con đường rầy xe lửa trước mặt và cái cần trắng đang từ từ hạ xuống cản đường, dấu hiệu sẽ có xe lửa đi ngang, thời gian chờ đợi có thể làm trễ chuyến xe của chị Mai . Lan lẩm bẩm nhìn ra phía trước :
- Bây giờ em có vòng xe chạy qua hướng khác cũng không kịp , xe lửa nào đi qua đây giờ này, có lộn không đây ?
Chờ thêm vài phút, Lan sốt ruột nhìn trước, nhìn sau, cô suy nghĩ thật nhanh:
- Hay là chị ra ngoài kia kéo cái cần lên dùm em, sẵn không có ai, em chạy qua tí là xong, không sao đâu, xe lửa chạy chậm lắm . Chị Mai ngần ngừ, Lan phải hối chị thêm mấy lần nữa chị mới rụt rè mở cửa xe, chạy ra nhấc cái cần trắng . Lan nhấn ga lái xe băng qua đường rầy xe lửa, đằng sau xe, chị Mai đang bước theo . Lan nhìn sang hai bên, nguyên một con đường yên lặng tĩnh mịch vắng vẻ không một bóng người, hú hồn!
- Ủa, sao kỳ ....
Lan kêu khổ thầm, cái xe khốn kiếp tự nhiên trở chứng không chịu di chuyển theo ý của Lan, nằm ụ ngay giữa đường rầy ! Lan rú ga, sang số, de lui, xe vẫn không nhúc nhích . Lan nhìn ra ngoài cầu cứu, chị Mai đang nói gì Lan nghe không rõ, hai tai lùng bùng, Lan càng sợ hơn khi cô nghe thấy tiếng nói lao xao văng vẳng bên tai, cô lắc đầu thật mạnh, bịt tai lại, những tiếng nói ma quái càng lúc càng gần và rõ :
-Sắp đến giờ rồi ...mau ...mau lên ...
Tiếng còi tàu xe lửa văng vẳng từ xa như đánh thức Lan , vài phút nữa, nó sẽ đến đây, mang theo sự chết chóc . Lan bấm nút giằng mạnh cánh cửa xe một cách tuyệt vọng, y như có người giỡn chơi với cô, cửa xe không mở được . Khoá dây an toàn lại xiết chặt cứng ngắc, Lan la lớn :
-Chị Mai ơi, cứu em với, em không ra được, huhuhu ....
Khuôn mặt chị Mai tái mét, chị ở sát ngay bên Lan, chỉ cách có một tấm kiếng xe, chị cũng đang giằng co với cửa xe vô tri . Lan liếc thấy chị vòng ra phía bên kia, tuyệt vọng lắc từng cánh cửa , bóng chị thấp thoáng rồi biến mất . Lan quay đầu nhìn qua bên phải thêm lần cuối, đầu tàu xe lửa còn vài phút nữa là tới nơi, Lan nhắm mắt lại, không dám nhìn, tử thần đã tới gần sát bên cô . Bên ngoài có tiếng đập cửa thật gấp rút làm Lan bừng tỉnh, cô mở mắt nhìn ra, bóng chị Mai giống như bóng dáng tử thần, đang vẫy tay với Lan, chị nói nhưng Lan không nghe rõ tiếng chị . Chị Mai ra hiệu cho Lan cúi đầu xuống, Lan ngơ ngác làm theo . Khi cửa kính được chị Mai đập bể bằng một tảng đá lớn, những mảnh vụn rơi rớt trúng mặt Lan đau rát , lúc đó Lan la lên :
- Em không mở được được seat belt, chị đi đi, để mặc em ...
Còi xe lửa át cả tiếng nói của Lan, những bánh xe nghiến trên đường rầy càng lúc càng gần, chị Mai vẫn không nao núng, chị tìm cách mở cái khoá sắt. Khóa chặt cứng, chị Mai bèn dùng hết sức níu hai cánh tay Lan kéo ra, một chân chị chống vô thành xe làm điểm tựa . Sức chị yếu mà Lan lại nặng, chị tuột tay suýt ngã ngửa xuống đất nhưng chị lại gượng lạ được . Lan nhổm người lên theo đà, cô đưa tay kéo cái dây vải , càng kéo dây lại càng xiết chặt . Đầu xe lửa chỉ còn cách hai chị em có mười mấy thước, Lan hét lên :
- Chạy đi chị Mai, không kịp đâu ...
Chị Mai chui hẳn cả thân người vào trong xe, dùng tảng đá hồi nãy đập từng nhát vào cái khoá sắt . Khoá dây an toàn này là loại kéo tự động, dính chặt vào trần xe bởi một miếng sắt, mọi lần chỉ cần bấm nút nhẹ là nó sẽ kéo ra, không ngờ bây giờ nó lại là một chiếc dây thòng lọng cột chặt lấy Lan không buông tha . Phựt, miếng sắt chịu không nổi giằng co , gẫy cong , dây vải lỏng ra và rơi nhanh xuống . Chị Mai vội kéo Lan ra, hai chị em ngã lăn xuống đất, vừa lúc toa xe lửa lao đến . Chiếc xe của Lan bị lôi đi và gẫy đôi trước khi dồn lại thành một đống sắt vụn, cả tàu xe lửa kéo lê rin rít một lúc lâu mới dừng hẳn lại !
*****
Tại nhà thương, cả gia đình Lan quây quần trong phòng cấp cứu . Chị Mai và Lan chỉ bị thương ngoài da . Hai bàn tay chị Mai được quấn băng trắng, mặt chị vẫn còn xanh nhưng đôi mắt chị không còn vẻ sợ hãi như ngày đầu Lan mới gặp chị, thay vào đó , Lan thấy chị có vẻ tự tin hơn . Một người cảnh sát ngồi ghi chép lại lời khai của Lan, cô bé vẫn còn run :
-Tại tôi hết, nếu tôi không chạy xe ẩu thì không có chuyện này xảy ra . Tôi ....tôi xin lỗi, tôi không muốn như vậy đâu ....
Người cảnh sát nghiêm nghị :
-Hiện giờ xe của cô không còn chạy được, chúng tôi sẽ câu về sở cảnh sát, vài ngày nữa, cô có thể đến nhận lại . Đồ đạc trong xe thì cô có thể lấy ra ngày mai nếu muốn . May là chuyến xe lửa đó chỉ là xe chở hàng xuyên bang, nếu không sẽ có nhiều người bị liên lụy ...
Lan gật đầu cám ơn, cô y tá tiến lại gần đưa cho Lan chiếc áo khoác mỏng . Nghĩ lại tình cảnh hồi chiều, Lan vẫn không tin mình còn sống, cô mặc áo người và lại rùng mình . Lan kéo sát hai vạt áo như tìm hơi ấm, hít một hơi dài cho tỉnh táo , bây giờ cô mới thấy đói bụng . Tiện tay, Lan mò vào trong túi áo, chiếc lược đồi mồi vẫn còn đó, mát lạnh . Như sực nhớ ra điều gì, Lan quay lại nhìn chị Mai, lúc đó chị cũng ngưng nói chuyện với ba má Lan, chị nhìn Lan như đọc được cảm nghĩ của cô, hai chị em cùng thảng thốt kêu lên :
- Hương ! nhỏ Hương không xong rồi !
Trước cửa nhà Hương tối hôm đó lố nhố nhiều tiếng người lao xao, ánh đèn xe cảnh sát và xe cứu thương nhấp nháy làm náo loạn cả khu phố vốn yên tĩnh . Chị Mai và Lan cố chen lại gần nhưng cảnh sát đã bao vây căn nhà bằng những bằng những miếng băng keo màu vàng . Lan hỏi một cô bé hàng xóm đứng gần đó :
- Chuyện gà
Chuyện gì đã xảy ra ?
Cô bé tóc vàng nhìn Lan ngờ ngợ :
- Hình như bồ là bạn của ...nhỏ Hương hả ?
Lan gật đầu, hỏi nhanh :
- Phải, tui thân với Hương lắm, nó ....có sao không ?
Cô bé chỉ tay vô chiếc xe cứu thương trước mặt :
- Tui đâu biết, hồi nãy thấy họ lôi băng ca ra, nghe nói người nằm trên đó là nó , hình như nó ....chết rồi !
Chị Mai ôm mặt khóc, Lan nắm chặt tay chị tiến từng bước lại gần hơn. Má Hương đang nức nở kể lể không đầu không đuôi, bên cạnh bà là người thông dịch viên lập lại từng câu:
-Huhụ...tội nghiệp con tôi, nó bị té trong phòng tắm mà tôi đâu có hay, tối nay nó sửa soạn đi chơi, lần nào cũng ở trong đó lâu lắm, nhà tôi chỉ có mình nó là con gái, ối con ơi là con ...sao tôi khổ quá đi trời ơi ...huhuhu ....
-Bà nói rõ lại đi, lần cuối bà gặp cô Hương, cô ấy như thế nào ?
Viên cảnh sát điều tra vừa hý hoáy viết vừa nói nhỏ với người cảnh sát bên cạnh :
-Tôi nghĩ đây là một tai nạn không bình thường, nạn nhân chết vì bị dây phơi đồ trong phòng tắm thắt cổ, có thể là bị trượt chân, nhưng không hiểu lý do vì sao trước khi chết lại có dấu hiệu giằng co ?? Hmmm ...dây phơi quấn tới mấy vòng ....trong tay nạn nhân lại còn cầm chặt cây lược, khó hiểu thiệt !
Chị Mai và Lan, không ai bảo ai, cùng run lên, tối nay trời trở gió, hơi lạnh luồn vào từng khớp xương khiến hai hàm răng Lan phát kêu lên cồm cộp, văng vẳng đâu đây cô nghe thấy có tiếng cười chiến thắng của ai đó!
| |